Lúc nói câu "Nếu có thích, anh cũng sẽ chỉ có thể thích em, không phải người con gái khác" này, Mặc Tu Trần cũng không hề nói một cách nhẹ nhàng thâm tình, mà là ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt, khiến cho người ta không kiềm chế được mà tin tưởng.
Vì câu nói của anh mà tim Ôn Nhiên đập loạn nhịp.
Tai cô có thể nghe được tiếng trống ngực đang đập rộn ràng, thình thịch, trái tim đang đập loạn kia hình như còn sinh ra một tia cảm xúc mà mình không hiểu nổi.
Anh đang nói bỗng dừng lại một giây, lại bổ sung thêm một câu: "Cho nên, ngoài anh, em cũng không được thích người đàn ông khác."
"Em không có thích người khác."
Ôn Nhiên thốt ra lời giải thích, từ ngày bọn họ đăng ký kết hôn, trong lòng cô đã không có chỗ cho người đàn ông khác.
"Lái xe đi!"
Khóe miệng Mặc Tu Trần cong cong lên tựa có tựa không. Đôi mắt khẽ liếc nhìn ngón tay nhỏ thon dài như ngọc của cô, tầm mắt dừng trên ngón tay cô một giây. Anh nhẹ nhàng nói: "Cuối tuần này anh và em đi mua nhẫn, em không đeo nhẫn sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Hôm nay tận hai người bị "hiểu lầm", một làm một người đàn ông đeo kính muốn kết giao với cô, người còn lại là Trình Giai. Người trước là thật sự không biết, người sau thì cũng không phải cố ý.
Ôn Nhiên đang cúi đầu deo dây an toàn, nghe thấy câu nói của anh, động tác tạm dừng một chút, nhớ tới lời Trình Giai nói trong nhà vệ sinh, cô gật đầu, đáp lại "được".
Sau khi Aston chạy ra đường, Ôn Nhiên liếc thấy vẻ mặt của người đàn ông anh tuấn bên cạnh, quan tâm hỏi: "Em nghe trợ lý Đàm nói, dược phẩm của nhà máy dược Tân Nghiên phát xảy ra vấn đề, đã được giải quyết chưa?"
"Ừm, trên cơ bản thì đã được giải quyết rồi, là có người bỏ thêm gì đó vào trong dược phẩm. May là phát hiện sớm, nếu cho dùng lâm sàng, vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn."
Ôn Nhiên nghe được mà kinh hãi, "Là ai làm thế, đã điều tra ra chưa?"
Đôi mắt thâm trầm của Mặc Tu Trần hiện lên vài phần chắc chắn, ánh mắt sắc lạnh: "Vẫn đang thu thập chứng cứ, người đó không thoát được đâu."
Lúc Aston chạy đến tập đoàn MS, Đàm Mục đã chờ sẵn trước công ty, thấy xe của Mặc Tu Trần dừng bên đường, anh ta lập tức đi sang.
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần híp lại, Đàm Mục chờ ở đây, khẳng định là có chuyện.
Anh dặn dò với Ôn Nhiên một câu "lái xe cẩn thận chút", rồi mở cửa xuống xe.
"Tu Trần, hiện Trình Giai đang ở văn phòng chủ tịch, phu nhân chủ tịch cũng ở đó, a Khải nói, cậu sẽ đến công ty ngay, nên tôi chờ cậu ở đây."
Vẻ mặt Mặc Tu Trần hơi trầm xuống, quay đầu nhìn sang đường, thấy Ôn Nhiên đang khởi động xe rời đi, anh nói với Đàm Mục "Vào công ty nói sau", sau đó sải đôi chân thon dài bước đi, đi đến trước cửa, miệng hỏi:
"Có phải a Khải chở Trình Giai tới công ty không?"
"Ừm, theo lời a Khải nói, trên đường cậu ấy đưa Trình Giai về Nam Cầm, cô ấy nhận được điện thoại của chủ tịch, bảo cô ấy đến công ty. Tuy rằng khi trước chủ tịch cũng chưa từng hỏi qua chuyện của Trình Giai, nhưng hôm nay ông gọi cô ấy đến, chắc chắn là đã biết thân phận của cô ấy rồi."
Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng, vào công ty, trực tiếp bước đến thang máy, "Ông ấy biết thì cũng đã biết rồi."
Tới của thang máy, Đàm Mục ấn nút, cửa thang máy chậm rãi mở ra, anh ta có chút lo lắng hỏi: "Liệu chủ tịch và phu nhân có gây khó dễ cho Trình Giai không?"
Sau khi Mặc Tu trần bước vào thanh máy, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Đàm Mục, "Lúc trước Mặc Tử Hiên tiếp quản "Nam Cầm", là do Tiểu Văn Khanh đã chăm lo, cậu cảm thấy bà sẽ gây khó dễ cho Trình Giai sao?"
Nói xong, anh nâng tay, đưa ngón tay thon dài nhấn vài một con số, cửa thang máy đóng lại, chầm chậm đi lên.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.