Cố Khải nhìn Thẩm Ngọc Đình lớn lên, coi cô ấy như em gái ruột của mình, hơn ai hết anh ấy hiểu cô ấy đang nghĩ gì.
Cô ấy đến hỏi mình những lời này, anh ấy không thể giấu diềm được nữa, cho dù biết nói sự thật với cô ấy sẽ càng khiến cô ấy khó mà dứt ra được.
Đôi mắt của Thẩm Ngọc Đình đột nhiên co rụt lại: “Anh họ, em về phòng khám trước đây.”
Cô ấy đứng dậy, nhanh chóng trốn khỏi phòng làm việc của anh ấy.
Cố Khải còn muốn nói gì đó, nhìn theo bóng lưng Thẩm Ngọc Đình chạy ra ngoài, trong mắt anh ấy lóe lên một tia xót xa, anh ấy khẽ thở dài, cuối cùng không kịp nói gì nữa.
Thứ ba.
Bởi vì hôm nay kiểm tra sức khỏe, tối hôm qua Mặc Tu Trần không có kéo Ôn Nhiên “làm bài tập” bắt buộc mỗi đêm nữa. Hai người dựa vào nhau, dựa vào trên giường nói chuyện phiếm một hồi liền ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Ôn Nhiên dậy rất sớm.
Tuy nhiên, ai đó đã sớm hơn cô.
Vừa mở mắt ra, liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, mới sáng sớm vô cùng đen bóng.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Mặc Tu Trần cong môi, trong mắt tràn đầy ý cười: “Nhiên Nhiên, chào buổi sáng!”
“Ông xã, chào buổi sáng !”
Ôn Nhiên cười tinh nghịch, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng khiến tinh thần của Mặc Tu Trần lâng lâng, ánh mắt nhảy dựng. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, lập tức ngồi dậy: “Em nằm một lát nữa đi, anh đi làm bữa sáng cho em.”
“Không cần đâu, hôm nay khám sức khỏe, không được ăn đồ ăn.”
Ôn Nhiên nắm lấy cánh tay của Mặc Tu Trần, anh đột nhiên nói: “Ừ nhỉ, hôm nay khám sức khỏe không được ăn, suýt nữa thì anh quên mát chuyện này.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, anh đừng lo lắng.”
Ôn Nhiên hiểu lầm ý của anh, cô cho rằng hôm nay anh căng thẳng về buổi khám sức khỏe nên chọt quên mắt, nói muốn đi làm bữa sáng cho cô.
Thật ra, Mặc Tu Trần không dám ở một mình với cô quá lâu. Nhất là vừa rồi, nụ cười tinh nghịch mang theo ba phần quyến rũ của cô khiến anh, một người đàn ông vốn dễ mắt kiểm soát, thân thể đột nhiên trở nên nóng bừng.
Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi giường và tránh xa Nhiên Nhiên, cho nên anh mới nói thành mình sẽ đi làm bữa sáng cho cô.
“Ừm, anh không lo lắng. Em đợi ở đây đi, anh lấy quần áo cho em.”
Tuy rằng trong phòng không lạnh, nhưng xuất phát từ cảm giác tâm lý Mặc Tu Trần vẫn sợ khi Ôn Nhiên xuống giường sẽ bị cảm lạnh, làm loại chuyện này anh rất vui vẻ làm.
Ôn Nhiên cười gật đầu, nhìn anh rời khỏi giường, nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai hoàn hảo tiến vào phòng quần áo, hai phút sau liền cầm quần áo của bọn họ đi ra ngoài.
“Nhiên Nhiên, em mặc bộ này được không?”
“Đương nhiên là được, anh chọn bộ nào cho em thì em mặc bộ đó.”
Ôn Nhiên không kén chọn, bởi vì quần áo mà Mặc Tu Trần mua cho cô là tốt nhất, ngoài ra cô còn xinh đẹp, dáng người chuẩn và trẻ trung. Đừng nói đến mặc đồ hiệu, cho dù cô mặc hàng vỉa hè cô cũng có thể mặc ra khí chất vốn có của mình.
Hai người thay quần áo, Mặc Tu Trần lại săn sóc bóp kem đánh răng cho cô, nhưng anh làm những việc vặt vãnh này lại rất nghiêm túc và tập trung, khiến người ta không thể rời mắt.
Ôn Nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của anh, khóe mắt tràn đẩy ý cười vui vẻ.
Mặc Tu Trần nắm tay cô, cùng nhau đi xuống lầu.
Tiểu Lưu, người đã biến mắt hai ngày nay, đang đợi ở phòng khách ở tầng một. Thầy hai người họ đi xuống, cậu ta lập tức kính cẩn nói: “Cậu chủ lớn, xe đã chuẩn bị xong!”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần hờ hững quét qua cậu ta, vẻ mặt cậu ta trông như không được nghỉ ngơi tốt, lông mày.
anh cau lại, bình tĩnh nói: “Hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi sẽ tự mình lái xe.”
Tiểu Lưu mím môi, thấp giọng đồng ý: “Vâng, cậu chủ lớn!”
Ôn Nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Lưu, không nói gì, cô đi theo Mặc Tu Trần ra khỏi phòng khách.
Chiếc xe Aston lên đường, lái xe về phía bệnh viện Khang Ninh với tốc độ ổn định. Ôn Nhiên ngồi ở ghé phụ, mặt cô hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Mặc Tu Trần lái xe.