"Mười phút."
Vẫn là kiểu nói chuyện tích chữ như vàng, nhưng giọng nói lại vô cùng trầm thấp, lộ ra một mị lực đặc biệt. Thật lòng mà nói, nếu không phải người ngoài đồn đại rằng anh đang mắc bệnh “không tiện nói ra” thì có chết Ôn Nhiên cũng không tin...
"Tôi sẽ làm nhanh thôi."
Khi Mặc Tu Trần nhìn thấy trên điện thoại có người gọi đến, trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên vẻ lạnh lẽo. Anh không trả lời lời câu nói của Ôn Nhiên, chỉ đợi cô xuống xe rồi mới dùng ngón tay thon dài ấn nút trả lời, giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng: "Alo!"
"..."
"Bây giờ tôi không có thời gian."
Không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy Mặc Tu Trần lạnh lùng trả lời một câu, rồi lập tức cúp điện thoại. Chưa đến một phút sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là quản gia Lưu Bá gọi đến:
"Cậu chủ, chiều nay cậu hai cãi nhau với bà chủ, cậu ấy không chịu cưới Chu Lâm, còn khăng khăng nói rằng người cậu ấy yêu nhiều là cô chủ và sẽ không buông tay. Hơn nữa còn nói người bày ra kế hoạch đêm đó chính là cậu chủ...”
Mặc Tu Trần lạnh lùng nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ giễu cợt, nói một câu đầy thâm ý: "Vậy thì để cậu ta kiểm tra đi. Cậu ta không buông tay thì sẽ càng thêm thú vị!”
Ôn Nhiên sợ Mặc Tu Trần chờ lâu, chỉ đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo, mang theo một tập album ảnh rồi rời khỏi.
Sau khi đóng cửa lại, đôi mắt cô bỗng cảm thấy cay xè, khung cảnh trước mắt chợt trở nên mơ hồ. Đột nhiên rời khỏi căn nhà mà mình đã sống biết bao nhiêu năm khến lòng cô buồn khôn tả.
Sau khi lên xe, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, đôi lông mày thanh tuấn của Mặc Tu Trần khẽ nhíu lại. Lúc đi trên đường, anh mới nói: "Sau này cô nhớ nhà, cũng có thể trở về sống một hai ngày."
Ôn Nhiên đang buồn bã, chợt nghe anh nói vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn góc nghiêng tuấn mỹ của anh, trong lòng nảy sinh một cảm xúc phức tạp không thể giải thích được. Một lúc sau, cô mới khẽ nói: "Cảm ơn anh!"
Mặc Tu Trần ừ một tiếng, coi như là chấp nhận lời cảm ơn của cô.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe Aston đến vùng ngoại ô.
Ngôi biệt thự phong cách Châu Âu được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, yên ả và xinh đẹp như một thiếu nữ thuần khiết.
"Cậu chủ, cô chủ, hai người đã về rồi, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong."
Bọn họ vừa xuống xe, thím Trương bảo mẫu và chú Lưu liền tiến lên chào hỏi. Chú Lưu giúp khiêng va li, còn thím Trương cười rất vui vẻ. Dù người bên ngoài có nói như thế nào, bà vẫn luôn tin rằng, cậu chủ vẫn khỏe mạnh, bây giờ cậu ấy cuối cùng cũng chấp nhận kết hôn ... Tương lai sẽ sinh một đứa bé, sau khi bà chết, cũng sẽ không phải xấu hổ khi gặp lại bà chủ.
"Mọi chuyện trong biệt thự, đều do thím Trương và chú Lưu phụ trách."
Mặc Tu Trần giới thiệu sơ qua về Ôn Nhiên. Người thông minh như Ôn Nhiên có thể nhìn ra được từ dáng vẻ của anh, rằng anh với thím Trương và chú Lưu có quan hệ rất tốt.
"Cô chủ, sau này cô có việc gì cần thì cứ nói cho tôi biết."
Thím Trương mỉm cười nói, giữa đôi lông mày của bà tràn đầy vẻ yêu mến và sự nhiệt tình.
"Dạ!"
Ôn Nhiên cười đáp lại, mặc dù hoàn cảnh hiện tại khiến cô vừa ngạc nhiên, vừa ấm áp, vậy mà lúc đầu cô lại lo lắng những người xung quanh đều sẽ lạnh nhạt như Đàm Mục.
Bước vào phòng khách, thím Trương vui vẻ vào phòng bếp bưng đồ ăn ra. Ôn Nhiên đang định giúp thì chuông điện thoại di động lại vang lên liên tục. Nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt cô hơi thay đổi. Khi nghe thấy giọng nói của đối phương, khuôn mặt nhỏ của cô liền trắng bệch.
"Tôi lập tức tới ngay!"
Điện thoại trong tay Ôn Nhiên run bần bật, giọng nói cũng run rẩy!
Mặc Tu Trần đi tới cửa phòng rửa tay nghe tiếng liền quay đầu lại. Nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt như tuyết, ánh mắt anh hơi thay đổi, bình tĩnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.