Lời nói của anh vừa dứt, anh vươn tay chạm vào ly của chú Minh, rồi uống cạn ly rượu.
“Hôm qua cháu nói sẽ đi du lịch, tại sao lại như thế, không – phải cháu bị tổn thương bởi chuyện tình cảm đấy chứ?”
Chú Minh nhìn chằm chằm vẻ mặt khó chịu của Đàm Mục, ông ấy nhíu chặt mày. Ông ấy đã quen biết Đàm Mục nhiều năm, cũng ít nhiều hiểu được tính cách của anh.
Từ trước đến nay anh chưa từng như thế này, có thể làm cho đàn ông đau đớn như vậy, chắc hẳn là…phụ nữ!
Ý nghĩ này chọt lóe lên, ông ấy buột miệng hỏi: “Đàm Mục, có phải cháu khốn khổ vì tình hay không? Cháu nói cho chú biết, cô gái nào khiến cháu đau lòng phải mua say như vậy, chú để các anh em bắt nó tới đây, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời cháu.”
Đàm Mục mỉm cười, lắc đầu: “Chú Minh, chú nghĩ nhiều rồi, không phải chuyện đó đâu.”
Đừng nói là anh không say, cho dù say anh cũng không thể làm ra chuyện như vậy.
Chú Minh còn muốn nói gì đó, nhưng bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang, ông ấy cau mày lấy điện thoại di động ra nghe: “Alol”
Đàm Mục rót đầy rượu, trong lòng thầm nói “Tu Trần, Ôn Nhiên, chúc hai người hạnh phúc”, sau đó anh ngắng đầu rót rượu vào cỗ họng.
“Đàm Mục, có tin tức của Tiêu Văn Khanh rồi.”
Lời nói của chú Minh khiến Đàm Mục thay đổi sắc mặt, rượu trong ly mới uống được một nửa, anh dừng lại: “Thật sao, ở đâu?”
“Bạn gái của thuộc hạ của chú đã nhìn thấy Tiêu Văn Khanh ở trong một thẩm mỹ viện thành phố B, nhưng khác với những gì cháu mô tả.”
Chú Minh cũng không chắc lắm.
“Tại sao lại khác?”
Đàm Mục nheo mắt nhìn chú Minh chằm chằm.
“Lúc trước cháu nói Tiêu Văn Khanh đã bị Mặc Kính Đằng hủy dung, chắc một nửa khuôn mặt của bà ta rất xấu.
Nhưng mà, cô gái kia nhìn thấy Tiêu Văn Thanh không bị biến dạng, vẫn giống như trước đây.”
Trong mắt Đàm Mục hiện lên một suy nghĩ: “Đó là dáng vẻ lúc trước, đã lâu như vậy rồi nên vết thương của Tiêu Văn Khanh có thể đã lành lại.”
Anh nghĩ đến sự nghi ngờ của Tu Trần lúc trước, có thể sự nghi ngờ của Tu Trần đúng.
Đàm Mục đặt ly xuống, đột nhiên đứng lên: “Chú Minh, bây giờ cháu sẽ đến thành phó B, chú đưa số điện thoại của thuộc hạ kia cho cháu, khi đến đó cháu sẽ liên lạc với anh ta.”
Vẻ mặt chú Minh sa sầm: “Không được, đêm nay cháu đã uống nhiều như vậy, muốn đi thì ngày mai hãng đi. Hơn nữa, bạn gái của cậu ta chỉ nhìn thấy Tiêu Văn Thanh ở thẩm mỹ viện, không biết bà ta trốn ở chỗ nào trong thành phố B. Rất có thể bà ta đang ở cùng với Ngô Thiên Nhất, cháu tự mình đi chú không yên tâm.”
“Tối nay chúng ta sẽ không uống rượu nữa, chú cho người đưa cháu về, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai, chú sẽ đích thân đi cùng cháu đến thành phó B.”
Chú Minh biết Đàm Mục muốn đi tìm Tiêu Văn Khanh ngay lập tức, ông ấy suy nghĩ một chút rồi mới đưa ra quyết định.
Đàm Mục gật đầu, tối nay anh đã uống rất nhiều, tuy rằng không say, nhưng lái xe buổi tối cũng không ổn: “Thôi được, ngày mai cháu sẽ đến thành phó B.”
Nếu có thể tìm tháy Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất, anh thực sự có thể rời đi mà không cần lo lắng nữa.
* Thành phố G, biệt thự nhà họ Cố.
Tối nay Ôn Nhiên cũng uống một chút rượu, không nhiều lắm, nhưng khi uống vào thì khuôn mặt của cô ửng hồng thành quả táo, trông càng thêm quyền rũ.
Sau khi nhảy điệu nhảy đó với Mặc Tu Trần, cô được những người phụ nữ khác vây quanh và thảo luận về kinh nghiệm của cô. Tối nay những người đến đều là người trẻ tuổi, mặc dù ngày thường mọi người không quen nhau nhưng ngay sau đó đã có thể nói chuyện cùng nhau.
Ôn Nhiên được những người phụ nữ bao quanh, đám người Mặc Tu Trần, Lạc Hạo Phong, Có Khải và Ôn Cẳm uống rượu, nói chuyện cùng nhau.
Khó khăn lắm Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu mới thoát khỏi đám phụ nữ đó, thở phào nhẹ nhõm: “Nhiên Nhiên, có Khải mời toàn những người phụ nữ gì thế này, người nào cũng trông giống như sợ không lấy được chồng thế.”
Trên thực tế, những người phụ nữ đó không chỉ hỏi kinh nghiệm của cô mà còn hỏi về những người đàn ông xung quanh cô. Ôn Cẩm này, Lạc Hạo Phong này, Cố Khải này, còn có anh chàng cảnh sát Lục Chi Hành bạn của Ôn Cẩm nưa.
Ôn Nhiên cười nhẹ: “Nghe ý của các cô ấy thì hình như Lạc Hạo Phong được chào đón nhất, có thể là anh ấy có một khuôn mặt yêu nghiệt, lại có đôi mắt đào hoa quyến rũ, còn có nụ cười đặc trưng của anh ấy nữa…”
“Thế á, sao tớ lại cảm thấy người hỏi thăm anh cậu là nhiều nhất.”
“Anh trai nào của tớ thế?”
Ôn Nhiên cười hỏi, cô vừa bị mấy người phụ nữ kia hỏi về Lạc Hạo Phong làm cho mông lung luôn rồi.
“Ôn Cẩm đó, có lẽ những người tới tối nay đều biết Thẩm Ngọc Lan, họ đều biết cô ta có ý với Cố Khải, cho nên họ chỉ nghe ngóng về bọn anh Ôn Cẩm, hỏi thăm Có Khải chỉ có một người.”
“Tiểu Tiểu, cậu nhớ rõ như vậy.”