Trong văn phòng rộng rãi, ngoài Đàm Mục và Lạc Hạo Phong ra còn có Mặc Kính Đằng cũng đang ngồi ở đó.
Nhìn thấy ông ấy, trong mắt Ôn Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, cô đã thực sự quên mắt vị chủ tịch đã từ chức này.
Sau một thời gian không gặp, dường như Mặc Kính Đằng già đi một chút, trước kia có tóc bạc, nhưng bây giờ tóc đều đã bạc toàn bộ, nếu không có gì thay đổi thì chính là đôi mắt của ông ấy, lạnh lùng sắc bén!
“Ôn Nhiên, sao cô lại ở đây!”
Đàm Mục nhìn thấy Ôn Nhiên xuất hiện ở cửa, anh ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, không phải anh ấy đã bảo hôm nay cô không được đi ra ngoài, ở nhà chờ Tu Trần trở về rồi sao?
“Đúng đó, Ôn Nhiên, chiều nay Tu Trần sẽ về rồi, sao cô còn chạy tới công ty làm gì?”
Lạc Hạo Phong bật cười, có vẻ như những lời vừa rồi của Mặc Kính Đằng không có tác dụng gì với anh, bầu không khí đã đông lại một giây trước đó bởi vì Ôn Nhiên đến mà mất đi hơn phân nửa.
Ôn Nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc này rất kỳ lạ!
Đặc biệt là ánh mắt Mặc Kính Đằng nhìn cô, giống như bị trúng độc. Hai tay Ôn Nhiên đang đặt ở bên hông vô thức siết chặt lại.
Thấy Mặc Kính Đằng nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt đó, Đàm Mục cau mày lại, thản nhiên nói: “Bác Mặc, chiều nay Tu Trần sẽ về, bác không cần lo những chuyện đó đâu, cháu tiễn bác xuống lầu.”
Anh ấy vừa dứt lời, ánh mắt nghiêm nghị của Mặc Kính Đằng lại liếc nhìn anh ấy, Đàm Mục bình tĩnh đón nhận ánh mắt của ông ấy.
Ôn Nhiên bước vào văn phòng, lễ phép chào: “Xin chào chủ tịch!”
“Cô vừa nãy gặp Phó cục trưởng Dương?”
Mặc Kính Đằng làm lơ lời chào hỏi lịch sự của Ôn Nhiên, vừa mở miệng đã đi vào chủ đề.
Ánh mắt Đàm Mục nheo lại, ánh mắt Lạc Hạo Phong kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Ôn Nhiên.
“Chủ tịch, cháu không biết Phó cục trưởng Dương mà bác đang nói đến là ai2”
Trong lòng Ôn Nhiên lập tức lóe lên vô số suy đoán, cô đột nhiên cảm thấy nội dung ghi âm mà Dương Tân Phát gửi cho cô rất có thể liên quan đến Mặc Kính Đằng chứ không phải Mặc Tu Trần.
Như vậy, sau khi cô rời đi, Dương Tân Phát đã lập tức gọi cho Mặc Kính Đằng.
Vẻ mặt già nua của Mặc Kính Đằng thay đổi, suy cho cùng thì ông ấy là một người đã ở trên thương trường máy chục năm, vẻ ác liệt toát ra từ người ông ấy công kích áp đảo về phía Ôn Nhiên.
Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt mọng nước bình tĩnh đón nhận đôi mắt sắc như dao của ông ấy.
Đôi mắt sắc bén của Mặc Kính Đằng nhìn chằm chằm vào cô vài giây, rồi đột nhiên ông ấy khit mũi: “Dương Tân Phát vừa gọi cho tôi, ông ta nói cô và ông ta gặp nhau, cô còn ghi âm cuộc nói chuyện của ông ta. Ôn Nhiên, cô có biết cô làm như vậy là đang hại tập đoàn MS hay không.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Lạc Hạo Phong càng sâu.
Đàm Mục khẽ liếc mắt, môi mỏng mím nhẹ.
Ôn Nhiên vô tội chớp mắt, cô đi tới chỗ Đàm Mục và Lạc Hạo Phong: “Chủ tịch, đúng là cháu gặp ông ta, cũng đã ghi âm lại. Nếu trong lòng ông ta không có âm mưu đen tối, sao phải sợ cháu ghi âm?”
“Đưa bút ghi âm cho tôi!”
Mặc Kính Đằng tức giận trừng mắt, trước đây ông ấy còn cho rằng Ôn Nhiên khác với những người phụ nữ khác, cảm thấy cô thông minh một chút, nhưng bây giờ ông ấy mới biết rõ sự khác biệt của cô là thật sự rất ngu xuẩn.
Vậy mà cô lại đi chống lại Dương Tân Phát, chỉ vì hai công nhân xây dựng!
Thật sự làm ông ấy tức chết!
“Chủ tịch, cháu không thể giao cho bác.”
Ôn Nhiên từ chối không chút do dự, giọng điệu của cô cũng không hề thay đổi, dường như mọi sự tức giận và sự uy nghiêm hèn nhát của ông ấy đối với cô mà nói đều không có ý nghĩa gì.
Cô cảm thấy mình không làm sai, đương nhiên sẽ không Sợ ông ấy.
“Ôn Nhiên, tôi nói lại lần nữa, đưa bút ghỉ âm cho tôi!”
Giọng điệu của Mặc Kính Đằng đột nhiên cao lên, ánh mắt sắc bén như muốn trực tiếp giết chết Ôn Nhiên.
“Bác Mặc, chủ tịch hiện tại của tập đoàn là Tu Trần, cậu ấy sẽ xử lý tất cả những việc xảy ra, bác đừng vì chuyện này mà nồi nóng.”
Giọng điệu hờ hững của Đàm Mục chẳng khác với việc đổ thêm dầu vào lửa.
Lạc Hạo Phong cong môi cười, anh bước lên phía trước, đưa tay đỡ lấy Mặc Kính Đằng: “Bác Mặc, Đàm Mục nói đúng đó, bác đã về hưu rồi, cứ an hưởng tuổi già đi thôi.