Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99




Người đàn ông đó cởi được một nửa, đột nhiên đổi ý đưa ra điều kiện.



Sắc mặt Ôn Nhiên thay đổi, cô định từ chối nhưng người đàn ông này bỏ qua mong muốn của cô, củi đầu hôn lên má cô, tuy chỉ hôn lên mặt nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn, bụng dâng trào, lập tức nhìn chằm chằm người đàn ông.



“Người đẹp, nếu cô uống cái này, tôi có thể cởi trói cho cô.”



Anh ta lấy ra một viên thuốc, bóp miệng cô, sắc mặt Ôn Nhiên thay đổi lớn, mơ hồ hỏi: “Đây là cái gì?”



“Đây là thuốc-kích-tình, sau khi cô uống nó, một lát nữa cô sẽ cảm thấy dục tiên dục tử.” 11



Người đàn ông cười d** đãng, nghĩ đến lát nữa sẽ được nhấm nháp hương vị của người đẹp.



“Không, tôi không uống.”



“Không phải do cô quyết định.”



Người đàn ông nhéo miệng cô, ném thuốc vào miệng cô, cô muốn nôn ra, nhưng anh ta không cho cô cơ hội, cô đã nuốt viên thuốc…



“Lưu mặt rỗ, cậu ở bên ngoài cọ xát cái gì, mau đem người vào!”



Ôn Nhiên cởi dây trói, được tự do, có người hét vào cửa, người đứng ngoài cửa xe quay đầu đáp: “Vào ngay đây!”



Người đàn ông ở cửa nhìn một lượt, sau đó quay người lại đi vào.



Ngay khi người đàn ông gọi Lưu mặt rỗ Nhiên dùng hết sức đá vào háng anh ta, giây tiếp quay lại, Ôn theo, một tiếng hét ‘á’ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.



Ôn Nhiên không dám chậm trễ một giây nào, khi người đàn ông đau đớn ngã xuống đất, cô nhảy khỏi xe chạy đi, xung quanh là bóng tối, cô không rõ phương hướng, theo bản năng chạy về phía trước.



Người trong nhà hoang nghe thấy tiếng động, hai người chạy tới, nhìn thấy Lưu mặt rỗ đang cuộn tròn trên mặt đất, đằng xa có một bóng người đang chạy về phía trước, Ôn Nhiên ở trên xe biến mất, họ lập tức hét vào nhà: “Đại ca, cô gái đó chạy mất rồi!”



“Mau đuổi theo!”



Người bên cạnh phản ứng lại, nói xong một câu liền đuổi theo hướng Ôn Nhiên chạy trốn, đồng bọn nhìn thấy anh ta đuổi theo cũng đuổi theo sau.



Lưu mặt rỗ đau đến mức co quắp trên mặt đất không dậy nổi, trong phòng, người cầm đầu và một người khác cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, đối phương lớn tiếng nói: “Nhất định phải bắt được cô ta!”



“Vâng, đại ca!”



Tên côn đồ bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo hướng hai người kia đang chạy.



“Sao cô ta có thể tháo dây trói ra?”



Lưu mặt rỗ lại chịu một cú đá nặng, hét lên một tiếng, anh ta không dám nói mình đã cởi dây trói cho Ôn Nhiên, sợ hãi nói: “Đại ca, chuyện này không liên quan đến tôi, cô ta tự giãy dụa, lúc còn ở trên đường cô ta đã tỉnh rồi, vừa nãy tôi đã cho cô ta uống thuốc, cô ta không chạy được đâu.”



Nếu như là ngày thường, ở đây lại là đêm vừa hoang vu vắng vẻ, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón tay, chắc chắn Ôn Nhiên sẽ sợ hãi.



Tuy nhiên, vào lúc này, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, như thể cô đã vặn hết dây cót mà chạy, liều mạng chạy về phía trước. Phía sau cô, có người kêu cô dừng lại, hét lớn không được chạy, cô không nghe thấy bất cứ điều gì!



Dưới chân, cỏ cây xẹt qua đầu gối, không thấy đường, cô vấp phải một hòn đá, ngã xuống, lập tức đứng dậy chạy tiếp.



Đám người phía sau càng ngày càng gần, sự hoảng sợ trong lòng lại phóng đại vô hạn, đồng thời trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu thật sự trốn không được, cho dù chết cô cũng không để bọn họ lăng nhục mình.



“Phía trước có một vách núi, cô không chạy thoát được đâu.”



Những người phía sau đuổi theo vừa la hét vừa đe dọa, ba người đàn ông to lớn đuổi theo một người phụ nữ nhỏ, trời tối đuổi theo hơn mười phút vẫn không đuổi kịp, không biết là quá kém cỏi hay Ôn Nhiên gặp nguy hiểm, tiềm năng sinh tồn được kích thích.



Vừa mới tỉnh lại, Ôn Nhiên biết xe chạy lên núi, đi một đoạn bằng phẳng rồi lại đi lên, cô không biết núi cao bao nhiêu, nhưng cũng biết phía trước, có thể thật sự là một vách núi.



Trên bầu trời, không biết khi nào vầng trăng đã lặng lẽ chui ra khỏi tầng mây, ánh trăng mờ ảo, trong đêm đen ngay cả tay cũng không thể nhìn thấy, nương theo ánh trăng mờ ảo Ôn Nhiên thấy phía trước thật sự là một vách núi.



Tuyệt vọng, chợt lan tràn trong tim.



Cô không sợ chết, nhưng nghĩ đến anh trai trên giường bệnh, nếu cô chết, chắc anh trai sẽ buồn lắm.



Ba người đàn ông đuổi theo phía sau, thở hổn hển, vẫn cười đắc ý: “Đã bảo là đừng chạy rồi, trước mặt là vách núi. Xem bây giờ cô còn có thể chạy đi đâu, ngoan ngoãn tới đây, lát nữa cô cùng anh em chúng tôi chơi vui vẻ!”



“Các người đừng tới đây, dám qua đây tôi sẽ nhảy xuống!”



Ôn Nhiên xoay người, nhặt hai viên đá cầm trong tay, ảnh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ba người, lùi lại phía sau!



Có người cười d** đãng: “Nhảy xuống đi? Phía dưới toàn là đá, cô nhảy xuống sẽ chết. Hơn nữa, cho dù cô nhảy xuống ngã chết, đêm nay, đại ca chúng tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!”



Hàm ý dù có nhảy xuống cũng phải tìm được cô.



Ôn Nhiên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía sau, cô chỉ thấy không có đường đi, cô không biết từ đây nhảy xuống cao bao nhiêu, thành phố F tuy là quê hương của cô, nhưng từ lúc cô bắt đầu có ký ức, ba cô đã chuyển gia đình họ đến thành phố Đà Nẵng, sau nãy cũng chưa từng quay lại.



Đối với thành phố F, cô cũng không quen thuộc. Hơn nữa, nơi này cũng không thuộc phạm vi quê hương CÔ.



“Người đẹp, lại đây!”



Nhìn thấy ba người vây quanh nở nụ cười d** đãng, Ôn Nhiên liều mạng lui về phía sau, mọi sự hoảng sợ cùng bất lực đều tan biến trong quyết tâm muốn chết, cô thầm nói: “Anh, thực xin lỗi!” Cô xoay người, nhắm mắt lại, thả mình nhảy xuống.



Cùng lúc đó, ở khúc quanh lưng chừng núi, hai chiếc đèn xe sáng ngời xuyên qua bóng tối hướng lên đỉnh núi, xuyên qua cây cối, kèm theo ánh trăng mờ ảo từ phía chân trời, làm cho đỉnh núi tối tăm này lập tức có chút ánh sáng.



“Cô ta nhảy thật rồi, phải làm sao đây, chúng ta cần phải xuống dưới tìm không?”



“Hình như có một chiếc ô tô đang chạy tới, không phải là người tới tìm cô ta chứ.”



Đỉnh núi này không phải là danh lam thắng cảnh, cũng không có người ở, ban đêm cũng không có người tới đây, đột nhiên có xe chạy tới, hẳn là có nguyên nhân.



“Chúng ta chỉ có thể xuống dưới tìm cô ta, không thể nhảy xuống như cô ta.”



“Đúng vậy, trước tiên quay về thông báo cho đại ca, có thể là người tới tìm cô ta.”



Ba người cùng nhau bàn bạc, nhìn chỗ Ôn Nhiên nhảy xuống, tuy rằng ngọn núi không cao lắm, nhưng nếu như may mắn, nhảy xuống cũng sẽ tàn phế một nửa.



***



Thành phố Đà Nẵng, bệnh viện Khang Ninh



Trên giường bệnh, Ôn Cẩm vừa mới xử lý tài liệu xong, đột nhiên tròn tim ngột ngạt khó chịu, nhíu mày lấy tay che tim.



Vài giây sau, cảm giác ngột ngạt tan biến, nhưng mi mắt anh nhảy lên dữ dội, anh suy tư một lúc, nhấc điện thoại bấm số của Ôn Nhiên.



Đột nhiên bị khó thở, mí mắt giật, anh có một linh cảm rất xấu, trước khi nhấc máy điện thoại đổ chuông nhiều lần, nhưng đó không phải là giọng của em gái anh.



Ôn Cẩm cảm thấy lo lắng, buột miệng nói: “Mặc Tu Trần, sao lại là cậu, em gái tôi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK