Giọng của Đàm Mục kinh ngạc truyền đến.
“Đúng vậy, cậu đã thu thập được bao nhiêu chứng cứ?”
Giọng nói của Mặc Tu Trần xoay chuyển, trong mắt anh ngưng tụ tia sắc bén. Cho dù Dương Tân Phát đã chét, thì những bằng chứng đó cũng phải có ích.
“Đã đủ để buộc tội ông ta rồi, nhưng bây giờ còn có tác dụng nữa không?”
Đàm Mục lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Hay là tôi để luật sư đến nhà cậu trước, có chuyện gì thì không cần Ôn Nhiên ra mặt, để luật sư nói chuyện với cảnh sát là được.”
“Ừ, cậu bảo luật sư đến đi, ngoài ra cậu hãy tiết lộ chứng cứ phạm tội của Dương Tân Phát cho giới truyền thông.
Bất kể kẻ nào muốn lợi dụng cái chết của ông ta thì bọn họ cũng sẽ không được như ý muốn.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần chợt chùng xuống, Đàm Mục hiểu ý anh: “Chuyện này không khó, Dương Tân Phát có bao nuôi người tình, không phải chỉ có một…”
Đàm Mục nhếch mép cười nhạo, lại hỏi: “Tôi nghe Hạo Phong nói ông già nhà cậu bảo Mặc Tử Hiên trở về công ty, trừ đoạn ghi âm trong tay cậu thì ở chỗ tôi còn có một số chứng cứ. Cậu có muốn đưa cho ông già nhà cậu không?”
Ý của anh ấy là dùng những bằng chứng này để đổi lầy sự an hưởng tuổi già của Mặc Kính Đằng, để ông ấy ngừng làm loạn.
“Cứ chờ đã, giải quyết chuyện trước mắt xong rồi nói sau.”
Mặc Tu Trần không quan tâm đến việc Mặc Tử Hiên trở lại công ty, lúc này điều anh quan tâm nhát là Ôn Nhiên. Anh không thể để cô có bất kỳ quan hệ nào với cái chết của Dương Tân Phát, e rằng đề tài của câu chuyện cũng sẽ sỉ nhục Nhiên Nhiên nhà anh.
“Được!”
Làm sao mà Đàm Mục có thể không hiểu được Mặc Tu Trần đang nghĩ gì cơ chứ, sự hiểu ngầm của anh em trau dồi bao năm qua, chỉ cần một câu nói của đối phương là có thể đọc được suy nghĩ của anh.
Mặc Tu Trần không vội vàng xuống lầu, anh ngồi ở mép giường cùng Ôn Nhiên vài phút rồi mới đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc anh đi ra Ôn Nhiên đã tỉnh rồi.
“Nhiên Nhiên, sao em dậy rồi?”
Mặc Tu Trần có chút kinh ngạc, Ôn Nhiên mỉm cười, cô vừa ngủ dậy giọng nói mang theo vẻ quyến rũ ba phần, mềm mại mê hoặc lòng người: “Em nằm mơ nên tỉnh giâc.”
“Em mơ thấy gì thế?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, cô của lúc này khiến anh không tự chủ được muốn đến gần cô, muốn làm gì đó với cô.
“Mơ linh tinh thôi, lúc tỉnh dậy đã không nhớ gì nữa.”
Ôn Nhiên mỉm cười, khi nụ hôn của anh rơi xuống, thân thể cô khẽ run lên, hai tay cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, đáp lại!
Mặc Tu Trần giật mình, vốn dĩ anh chỉ muốn hôn nhẹ cô rồi buông ra, nhưng cô lại nhẹ nhàng đáp lại khiến cho tinh thần của anh lâng lâng, nụ hôn cũng dần sâu hơn, lòng bàn tay to của anh cũng từ từ đi vào trong chăn…
“Tu Trần…”
Thân thể Ôn Nhiên hơi cong lên, dưới lòng bàn tay anh, thân thể cô phát ra từng đọt run rầy.
“Nhiên Nhiên, tối hôm qua em nghỉ ngơi đủ chưa?”
Mặc Tu Trần có chút không nhịn được nữa, giọng nói khàn khàn nồng đậm dục vọng.
Tuy rằng tối hôm qua kịch liệt, nhưng lúc đi ngủ cũng không muộn lắm, thân thể Ôn Nhiên có chút mềm yếu, đã nghỉ ngơi một đêm, bây giờ làm chuyện gì cũng đều có thể.
Đương nhiên, nếu đổi lại là ngày thường cô tuyệt đối sẽ không chủ động đón ý hùa theo.
Đặc biệt là vào sáng sớm.
Giấc mơ vừa rồi khiến cô không yên lòng, cô không nỡ rời xa anh, nên cô dùng cách này để bày tỏ tình yêu của mình dành cho anh.
“Ừm…nghỉ ngơi đủ rồi…”
Giọng nói của cô rất thấp và mềm mại, giống như có một bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào thân thể và tâm trí của Mặc Tu Trần. Loại sinh vật giống như đàn ông vào lúc sáng sớm càng dễ động tình, lại còn bị cô dụ dỗ như vậy, làm gì có chuyện anh chịu nổi nữa.
Lòng bàn tay trực tiếp thâm nhập vào thung lũng sâu trong biển hoa, nhìn người phụ mình yêu vì mình mà thở hỗn hển, anh thả lỏng một tay, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, chui vào chăn…