Trình Giai kinh ngạc nhìn Mặc Tu Trần: "Mặc thiếu, cuối tuần là sinh nhật anh sao?"
Sâu trong ánh mặt lạnh lẽo của Mặc Tu Trần hiện lên một tia mia mai, guơng mặt anh tuấn của anh như được phủ một tầng sương mỏng, vẻ mặt lạnh lùng khinh thường.
Sinh nhật anh là mùng tám tháng tám âm lịch.
Chỉ là anh rất muốn hỏi một chút, Mặc Kính Đăng nhớ rõ sinh nhật của anh như vậy, vậy có nhớ rõ, hôm đó cũng là ngày giỗ của mẹ anh không. Năm sinh nhật tảm tuổi của anh, mẹ anh đã nhảy lầu trước mặt anh...
Mặc Kính Đằng quên thật, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tu Trần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ông mới chợt nhớ ra. Trên gương mặt già nua mang theo dấu vết của năm tháng hiện lên tia xấu hổ. Bên cạnh, Trình Giai cũng thăm dò qua vẻ mặt của anh, cũng nhìn ra được sự thay đổi sắc mặt, khẽ cắn môi, không dám lên tiếng nữa.
Văn phòng to như vậy, không khí bỗng nhiên lạnh lẽo.
Đối mặt với ánh mắt trào phúng của con mình. Mặc Kính Đằng há miệng thở dốc, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Ánh mắt Tiểu Văn Khanh bên cạnh ông hiện lên tia cười lạnh trong vài giây, bà đang định mở miệng, thì đột nhiên ngoài của vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Sắc mặt Mặc Kính Đằng khẽ biến, nhân cơ hội này mà tránh đi ánh mắt mỉa mai của Mặc Tu Trần, trầm giọng mở miệng.
Người bước vào là Mặc tử Hiên, anh ta cầm trong tay văn kiện, thấy Mặc Tu Trần cũng trong văn phòng, mắt anh ta hiện lên ý lạnh.
Mặc Kinh Đằng thấy văn kiện trong tay Mặc Tử Hiên, đang muốn hỏi anh ta có chuyện gì, định lảng đề tài xấu hổ vừa rồi đi. Không ngờ, hơi thở lạnh lùng của Mặc Tu Trần một giây trước vẫn còn, giờ đã cong miệng cười, sảng khoái đáp ứng: "Vâng, cuối tuần con và Ôn Nhiên nhất định sẽ về, cũng gọi Chu Lâm đến đi, cô ấy bây giờ là vợ của Tử Hiên rồi, không chừng bây giờ trong bụng cô ấy cũng đã có cháu của Mặc gia rồi đấy!"
Mặc Tử Hiên vừa mới đến, không biết trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì. Nghe thấy lời nói của Mặc Tu Trần, khuôn mặt anh tuấn của anh ta bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía anh, bàn tay cầm văn kiện siết chặt lại.
Mặc Kính Đằng sau mày, quay đầu nhìn về phía con trai nhỏ, trầm giọng nói: "Tử Hiên, lát nữa con bảo Chu Lâm, cuối tuần này bảo nó về nhà ăn cơm, thuận tiện chọn ngày để tổ chức đám cưới luôn."
Trong lòng Mặc Tử Hiên tràn đầy phẫn nộ, không chút nghĩ ngợi mà thốt lên: "Muốn kết hôn thì tự mấy người kết hôn đi, tôi không kết hôn với Chu Lâm."
"Tử Hiên, con nói chuyện với ba như vậy sao!"
Tiểu Văn Khanh biến sắc, vội vàng lên tiếng ngăn cản Mặc Tử Hiên, trong phòng bây giờ vẫn còn có người ngoài đó.
Mặc Tử Hiên không cho là đúng, tiếp tục nói: "Tại sao lại không thế, con không thích Chu Lâm, Con nói rồi, con là bị người ta hãm hại, người con yêu là Ôn Nhiên.
Ngoài cô ấy ra, đời này con không cưới ai cả."
Lúc nói lời này, Mặc Tử Hiên oán giận nhìn Mặc Tu Trần. Nhất định là do tên đó hãm hại mình, lừa mình lên giường với Chu Lâm, nhân cơ hội cướp đi người con gái mình yêu.
Khóe miệng Mặc Tu Trần nhếch lên lộ ra tia cười lạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Mặc Tử Nhiên một cách hèn mọn, nhìn như không hề quan tâm, lại lộ ra ý cảnh báo vô cùng lạnh lùng: "Ön Nhiên là chị dâu cậu, không phải cậu muốn là được, hơn nữa, Chu Lâm không phải là loại phụ nữ có thể tùy tiện leo lên giường đàn ông."
"Nhiên Nhiên vốn là bạn gái tôi, nếu anh không dùng thủ đoạn để tiện cướp cô ấy, cô ấy cũng không thể nào mà kết hôn với anh."
Mặc Tử Nhiên vô cùng tức giận, anh ta nhận định người đánh thuốc anh ta là Mặc Tu Trần.
"Thủ đoạn đê tiện?"
Mặc Tu Trần lạnh lùng xùy một tiếng: "Tôi cũng muốn biết, ai lại có thủ đoạn đê tiện đến vậy, là ai đánh thuốc cậu, nếu cậu điều tra ra thì nhớ nói rõ cho tôi biết, tôi phải cảm ơn bà ta!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.