Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 330:





Ôn Nhiên nhẹ nhàng cười: “Có lẽ lúc đầu chia tay Tiểu Lưu chỉ là nói giận, cảm thấy Tiểu Lưu nhất định sẽ quay lại tìm mình.”





Tắt nhiên Tiểu Lưu muốn quay lại tìm Đồng Thi Thi, bởi vì cậu ta thật sự rất thích Đồng Thi Thi, lúc đầu Ôn Nhiên cũng ủng hộ hai người bọn họ, nhưng kể từ khi tìm hiểu về quá khứ của Đồng Thi Thi, biết cô ta không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, cô và Mặc Tu Trần liền đề nghị Tiểu Lưu không nên gặp cô ta trong một thời gian.





Nhìn phản ứng của Đồng Thi Thi, nếu thực sự quan tâm đến Tiểu Lưu, cô ta sẽ chủ động đi tìm cậu ta.





Thậm chí, nói khó nghe thì cho dù Đồng Thi Thi không thích Tiểu Lưu, ở cùng với cậu ta chỉ vì cậu ta là tài xé của Mặc Tu Trần thì cuối cùng cô ta cũng sẽ chủ động tìm Tiểu Lưu.





“Ha ha, Đồng Thi Thi nhất định là không nghĩ đến Tiểu Lưu lại không hề đi tìm cô ta.”





Bạch Tiểu Tiểu không nhịn được bật cười.





Ôn Nhiên ừ một tiếng, mím nhẹ môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng thời gian này Tiểu Lưu đã đổi sang số mới, không liên lạc được với cậu ta là chuyện bình thường, nhưng tại sao cô ta lại biết được số điện thoại của tớ chứ?





Xem ra Đồng Thi Thi thật sự không bỏ được Tiểu Lưu, hi vọng cô ta không phải là loại người có chấp.”





“Cô ta là loại người nào thì lát nữa sẽ biết.”





Trong mắt Bạch Tiểu Tiểu lóe lên sự phấn khích, sau khi giam giữ quá lâu trong phòng bệnh, hôm nay cuối cùng cũng tìm thấy chuyện vui vẻ, cô ấy cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, tâm trạng cũng tốt hơn.





Ôn Nhiên buồn cười nhìn Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cậu phần khích quá rồi, ai không biết còn tưởng lát nữa người yêu cậu đến đầy!”





Bạch Tiểu Tiểu liếc cô một cái, cầm lấy cái gối nhét vào sau lưng: “Ngày nào tớ cũng phải đối mặt với cậu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được khuôn mặt mới, có thể không vui vẻ sao?”





“Tớ có thể hiểu thành cậu không muồn ngày nào cũng chỉ nhìn thấy tớ mà muốn gặp một anh chàng đẹp trai không?





Tiểu Tiểu, cậu bị Lạc Hạo Phong dụ dỗ rồi à?”





Ôn Nhiên tò mò nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tiểu, lúc cô ấy ở chung với Lạc Hạo Phong luôn xảy ra cãi vã, tức giận nhưng lại không giống như trước, Lạc Hạo Phong cũng không độc miệng như xưa.





“Động lòng cái con khi, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu và Mặc Tu Trần à.”





Nhắc đến Mặc Tu Trần, nụ cười Ôn Nhiên liền thu lại, trong lòng cô thật sự rất nhớ anh, anh mới đi công tác có một tuần lễ mà cô đã cảm thấy thời gian dài đẳng đãng.





Giống như đã xa cách máy tháng vậy.





Hai ngày đầu cô chủ động nói ngắt điện thoại, nhưng hai ngày nay nói chuyện với anh, cô thậm chí còn không muốn cúp máy, không biết chỉ có cô hay là tất cả những người phụ nữ khác khi xa cách người yêu đều như Vậy.





Bạch Tiểu Tiểu híp mắt nhìn cô, hỏi mập mờ: “Lại nhớ Mặc Tu Trần nhà cậu rồi hả?”





“Nhớ thì sao, anh ấy là chồng tớ, vợ nhớ chồng là chuyện rất bình thường.”





Hai người cười cười nói nói, nửa tiếng sau, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa.





Ôn Nhiên bước tới mở cửa, đập vào mắt là một người phụ nữ cao gây, tóc vàng kim, mặc dù trên người cô ta không mặc hàng hiệu nổi tiếng nhưng cũng được coi là thời trang, tay cầm một giỏ trái cây.





“Là cô Ôn phải không, xin chào, tôi là Đồng Thi Thi.”





Đồng Thi Thi hào phóng giới thiệu bản thân, mỉm cười đưa tay về phía Ôn Nhiên.





“Chào côi”





Ôn Nhiên nhẹ nhàng bắt tay cô ta, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh, Đồng Thi Thi đi theo sau lưng cô, nhìn chằm chằm bóng lưng cô vài giây rồi mới xoay người nhìn Bạch Tiểu Tiểu trên giường bệnh.





“Mời ngồi!”





Đồng Thi Thi nói lời cảm ơn, lại chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu vài câu, đặt giỏ hoa quả lên bàn, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý định ngồi xuống.





“Nhiên Nhiên, ngồi ở đây này.”





Bạch Tiểu Tiểu vỗ vỗ giường, Ôn Nhiên cười ngồi xuống mép giường: “Nếu cô Đồng có chuyện muốn nói nói, không phiền ngồi xuống trò chuyện.”





“Tôi đứng được rồi.”





Lúc này Đồng Thi Thi có chút mắt tự nhiên và căng thẳng, khác với cảm giác ban đầu Ôn Nhiên nhìn thấy cô ta.





Cô ta thực sự rất lo lắng, mới đi vào phòng bệnh ba đến năm phút, nhận biết của cô ta về Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đã hoàn toàn khác so với lúc đầu, vừa rồi khi Ôn Nhiên ra mở cửa, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Ôn Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK