Có Khải dựa vào ghé sô pha, hài lòng cong môi cười.
Bên cạnh anh, Ôn Nhiên nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, trong lòng cô dâng lên một cỗ cảm xúc khó giải thích được. Cô cho rằng, cho dù Mặc Tu Trần không có thái độ tốt với Dương Tân Phát thì anh cũng sẽ không trực tiếp chất vấn như thế.
Lời nói của anh thể hiện tắm lòng của anh dành cho cô.
Bắt cứ ai hay bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng cô.
Cô mím môi, tay còn lại che lên bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một giây trước sắc mặt của Mặc Tu Trần vẫn còn u ám, khi bàn tay nhỏ bé của cô phủ lên mu bàn tay anh, anh đột nhiên cúi đầu. Chút lạnh lùng nơi đáy mắt được thay thế bằng sự ấm áp, ánh mắt anh nhìn cô .
tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.
Dương Tân Phát bị anh chất vấn, ông ta im lặng hồi lâu không nói được lời nào.
Mặc Tu Trần cũng không định nghe ông ta giải thích, hay là những lời uy hiếp đầy tức giận của ông ta, anh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Bây giờ tôi rất bận, có thời gian sẽ liên lạc với Phó cục trưởng Dương sau.”
Lời nói vừa dứt, anh trực tiếp cúp điện thoại.
“Tu Trần, cậu làm như vậy có thật sự ổn không đó?”
Lạc Hạo Phong liếc qua bút ghi âm ở trong tay Đàm Mục, tay của anh ấy vẫn đang duỗi ra, lòng bàn tay anh ấy xòe ra, bút ghi âm bé nhỏ nằm ở trong đó.
Ôn Nhiên là phụ nữ, lại giở trò tính kế nhỏ với Dương Tân Phát, chuyện đó cũng chẳng có gì, cô không tiếp nhận đề nghị của ông ta cũng không sao.
Nhưng Mặc Tu Trần là chủ tịch của tập đoàn, anh và Dương Tân Phát cạch mặt nhau, không hề có lợi gì cho tập đoàn MS.
Đàm Mục cười lạnh, phản bác: “Đối với những người tự cao tự đại như Dương Tân Phát thì nên làm như vậy, danh tiếng của ông ta luôn kém. Nếu ông ta quá đáng thì tốt nhất nên trực tiếp kéo ông ta xuống, như vậy sau này ông ta sẽ không trả thù được nữa.”
Trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên một nụ cười: “Hạo Phong, .
suy nghĩ của tôi và Đàm Mục giống nhau.”
Lạc Hạo Phong cau mày, anh ấy nhìn Đàm Mục rồi nhìn Mặc Tu Trần, muốn để Cố Khải nói vài câu nhưng Cố Khải _ lại đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không quan tâm đến chuyện này, anh ấy khoa trương thở dài một hơi: “Bỏ đi, néu các cậu đã không sợ làm lớn chuyện thì không cần khách khí với ông ta.”
“Nhưng mà chúng ta vẫn phải lắng nghe xem nội dung mà Dương Tân Phát đưa cho Ôn Nhiên là chuyện gì.”
Lông mày Mặc Tu Trần lại ngưng tụ một đám mây khác, anh nhìn Đàm Mục.
Trong phòng làm việc, khi cuộc đối thoại giữa Mặc Kính Đằng và Dương Tân Phát vang lên, đôi mắt đang nhắm nghiền của Cố Khải từ từ mở ra. Ánh mắt của Mặc Tu Trần dần dần tối sầm lại, đường nét trên khuôn mặt đẹp.
trai như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Vẻ mặt của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong cũng thay đổi vài lần, từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm trọng, cuối cùng là bình tĩnh!
Mặc dù Ôn Nhiên đã đoán rằng Mặc Kính Đằng đã bị Dương Tân Phát nắm thóp, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này. Cô nhíu mày, dịu dàng nhìn Mặc Tu Trần.
Cô không biết liệu Mặc Tu Trần có giữ nguyên quyết định ban đầu hay không.
Sau khi nghe đoạn đối thoại giữa Mặc Kính Đằng và .
Dương Tân Phát, mọi người lại nghe đoạn đối thoại mà Ôn Nhiên đã ghi âm lại. Ánh mắt của Mặc Tu Trần lập tức tối sầm, sau khi nghe đoạn ghi âm xong, trong mắt anh chỉ .
còn lại vực sâu không tháy đáy.
Như hồ nước ngàn năm, mọi giông tố đều được vùi sâu trong đáy hồ…
Trong chốc lát, ở trong văn phòng không có ai lên tiếng.
Sự im lặng lan tỏa từng chút một, nuốt chửng cả không gian rộng lớn.
Vốn dĩ nó thực sự chỉ là một vấn đề nhỏ.
Từ khi bắt đầu xây dựng công trình lớn như cao ốc thương mại, không có tai nạn nào ngoại trừ việc Trình Giai bị gạch rơi trúng bị thương. Xảy ra tai nạn có một hoặc hai người thương vong cũng nằm trong phạm vi hợp lý.
Thông thường mà nói đều sẽ cho người nhà của người chết một khoản lương hưu cao, e rằng dù có nội tình gì thì cũng sẽ lập tức bị che đậy.
Đàm Mục là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tu Trần, cậu có còn làm theo lời cậu nói trước đó nữa không, nếu làm như vậy thì bây giờ tôi sẽ cho người đi thu thập chứng cứ của Dương Tân Phát ngay.”
Nếu đã đắc tội Dương Tân Phát thì phải hành động trước.
Lạc Hạo Phong cau mày, anh ấy có chút quan tâm nhìn vẻ mặt hờ hững của Mặc Tu Trần: “Tu Trần, ông già nhà cậu sẽ đồng ý sao?”
Chuyện này có liên quan đến Mặc Kính Đằng, nếu Dương Tân Phát lôi chuyện này ra thì hậu quả…
Thấy Mặc Tu Trần không nói gì, anh ấy lại quay sang nhìn Ôn Nhiên: “Ôn Nhiên, hay là chúng ta hãy đưa một khoản tiền cho – gia đình của người đã khuát…”
“Hạo Phong!”