Mặc Tu Trần buông cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức của cô, thay vì hôn môi anh lại hôn lên má cô, giọng nói khàn khàn tràn ra đôi môi mỏng: “Chính là “bài tập” mà mỗi đêm trước khi đi ngủ bắt buộc phải làm đó, làm “bài tập” này có rất nhiều lợi ích cho sắc đẹp và thể lực.”
“A, ngứa!”
Ôn Nhiên cười khúc khích tránh đi, Mặc Tu Trần cố ý cù cô, hôn dọc xuống má cô, dùng một tay ôm chặt lầy cơ thể cô ngăn cô chạy trôn, tay còn lại chui vào trong bộ đô ngủ…
Khi anh hôn lên cổ cô, Ôn Nhiên không thể chịu nồi nữa.
Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Tu Trần…”
“Nhiên Nhiên, anh còn bỏ sót một điều. “Bài tập” này có thể khiến tinh thần người ta cảm thấy lâng lâng và vô cùng thoải mái, em chỉ cần tận hưởng sự phục vụ của chồng mình là được.”
“Ưm…”
Cô khó chịu vặn vẹo người, người đàn ông này biết rõ từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, anh đặt người cô vào.
lòng, cúi xuống hôn lên đoá hoa đang nở rộ vì anh…
Trong phòng ngủ, nhiệt độ tăng đột ngột.
Hơi thở gắp gáp xen lẫn hơi thở đục ngầu ngập tràn trong từng tắc không khí, Ôn Nhiên không ngăn được người đang châm lửa đốt mình, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình như sắp bị thiêu rụi.
“Đừng.”
Nụ hôn của người đàn ông vẫn tiếp tục, cảm giác tê dại lan ra khắp nơi, cô phải chịu đựng một sự vui sướng mãnh liệt, trong sự ngại ngùng, cô bắt giác ôm lấy đầu anh và ngăn anh tiến xa hơn.
“Nhiên Nhiên, thêm vài lần nữa sẽ ổn thôi.”
Giọng nói của Mặc Tu Trân khàn đục, như giây nhám bóng loáng lướt qua trái tim cô, khiến trái tim cô đập loạn xạ.
Thêm vài lần cô cũng không quen được, cô cảm thấy như vậy rất bản.
“Ngoan, anh thích nhìn dáng vẻ hưởng thụ của em.”
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng và kiên nhẫn, từng bước một, nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và vui sướng của cô, anh nhìn xuống thân thể của cô, anh âm thầm muốn nhiều hơn nữa…
Thảm Ngọc Đình lăn qua lăn lại trên giường, cô ấy không ngủ được.
Lời nói ban ngày của chị Vương cứ văng vẳng bên tai cô ấy, kéo dài hét lần này đến lần khác.
Cô ấy từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường, tìm tên trong danh bạ, cô ấy do dự hồi lâu rồi bám một dãy só.
Nghe nhạc chuông lặp đi lặp lại nhưng không có ai trả lời, khi trong đầu cô ấy đang suy nghĩ miên man thì cuối cùng điện thoại cũng được nhấc máy. Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên, mang theo dấu vết của những cảm xúc không ồn định: “Alo, chị Đình!”
“Nhiên Nhiên, em ngủ chưa?”
Ánh mắt Thẳm Ngọc Đình khẽ thay đổi, cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Nhiên, nhưng giọng nói của cô có vẻ quyền rũ và nhẹ nhàng hơn bình thường. Nhưng lại không nghe ra cảm giác buồn ngủ, có lẽ là chưa ngủ.
Vào lúc này, cô còn chưa ngủ, lâu như vậy mới nghe điện thoại chắc chắn là giống như vừa rồi cô ấy nghĩ bậy bạ.
“Em chuẩn bị ngủ ạ.”
Ôn Nhiên nói xong, dường như lại có thêm một tiếng động nhẹ truyền đến: “Chị không có quấy rầy em và Tu Trần nghỉ ngơi đâu chứ?”
Thẩm Ngọc Đình cười nhẹ, trong giọng nói có chút xin lỗi.
“Không ạ, có chuyện gì không chị Đình?”
Ôn Nhiên cũng cười, bên cạnh cô, bàn tay to lớn của Mặc Tu Trần không thành thật làm loạn. Cô cau mày trừng mắt nhìn anh, anh cười không ra tiếng rồi tiếp tục làm chuyện của anh.
“Chị chỉ muốn hỏi, Tu Trần đã uống thuốc chưa?”
Thẩm Ngọc Đình tùy ý tìm lấy một lý do, vừa rồi bám điện thoại trong lòng cô ấy không hề nghĩ như vậy.
“Cảm ơn chị Đình đã quan tâm, Tu Trần đã uống thuốc xong rồi an.” Ôn Nhiên rất lịch sự, Thẩm Ngọc Đình đã thẳng thắn nói chuyện với cô, cô ấy thích Mặc Tu Trần, cô không nói gì, đó là quyền tự do của cô ấy.
Nhưng Tu Trần đã là chồng của cô, cho dù là Trình Giai hay Thảm Ngọc Đình, thậm chí là những người phụ nữ khác đều khiến trong lòng cô có chút cảnh giác.
Cho dù Thẩm Ngọc Đình là chị họ của cô, nếu cô ấy thực sự không có cách nào khác, cô cũng sẽ không cho phép.
Trong cuộc trò chuyện lần trước, cô đã ám chỉ cô ấy đừng cố chấp với những thứ không nên cố chấp. Ám chỉ của Thẩm Ngọc Đình, không phải cô không hiểu.
“Vậy thì tốt, Nhiên Nhiên em uống thuốc cùng Tu Trằn, không phải là chuyện ngày một ngày hai, em phải kiên trì tiếp tục uống.”