Ôn Nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ mặc đồng phục y tá, cau mày hỏi: “Anh tôi bảo cô đến gọi tôi?”
“Vâng, tôi là y tá đặc biệt của nhà bà Trâu ở phòng kế bên. Khi tôi đi ngang qua phòng bệnh của anh Ôn, anh ấy đột nhiên gọi tôi lại, nói cô vừa mới đi, bảo tôi đuổi theo cô. Nhìn dáng vẻ của anh Ôn hình như là có chuyện rất gấp, cô Ôn, cô mau lên xem đi.”
Khi y tá đang nói chuyện, cô ta bước nhanh về phía cô, vươn tay muốn kéo Ôn Nhiên đi.
Ôn Nhiên hơi nhíu mày, theo bản năng tránh tay của cô y tá ra.
Mặc dù đây là tầng một, nhưng vẫn cách đại sảnh một góc.
Người nhà bệnh nhân đi thang máy với cô đã rời đi, chỉ có cô là người duy nhất ở trong không gian nhỏ này.
Điện thoại di động trong tay sau khi đổ chuông hai lần đã được kết nối, giọng nói của Đàm Mục từ đầu dây bên kia truyền đến, Ôn Nhiên vừa tránh khỏi tay người phụ nữ kia, sắc mặt có chút không vui: “Cô làm cái gì vậy?”
“Cô Ôn, tôi chỉ sợ anh Ôn chờ sốt ruột.”
Sắc mặt của người phụ nữ kia thay đổi, bình tĩnh giải thích, sau đó lại thúc giục: “Cô Ôn, cô lên trước đi.”
Nếu không phải cô ta nóng lòng muốn bắt Ôn Nhiên lại lần thứ hai, cô có thể sẽ không nghi ngờ, dù sao cô ta đang mặc đồng phục y tá, trên ngực có chứng chỉ y tá, Ôn Nhiên sẽ không tranh luận chỉ tiết về ảnh trên chứng chỉ của cô ta có phải là cô ta hay không.
h Nhưng cô ta quá vội, một lần nữa vươn tay muốn kéo Ôn Nhiên lại mà không nói gì, động tác không giống y tá chút nào, mà giống như một người được đào tạo bài bản và thành thạo.
“Cô hoàn toàn không phải là y tá, đừng đụng vào tôi, tôi sẽ không đi theo cô lên lầu đâu.”
“Chuyện này không đến lượt cô quản.”
Ôn Nhiên muốn chạy, nhưng người kia rất nhanh nhẹn, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng, Ôn Nhiên giật mình, khóe mắt chợt bắt lấy điện thoại đang kết nói trong tay, hét lên: “Đàm Mục, tôi ở tầng một.”
Sau khi hét lên, cô buông lỏng tay, đồng thời điện thoại rơi xuống, cô cúi đầu xuống hung hăng cắn vào cỗ tay người phụ nữ kia. Dù sao thì cô ta cũng là phụ nữ, sau khi bị đau, theo bản năng liền buông tay ra.
Ôn Nhiên nhân cơ hội giãy dụa, xoay người bỏ chạy.
“Đáng chết!”
Người phụ nữ kia hung hăng chửi bới, định đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy điện thoại rơi trên mặt đất, trong mắt lóe lên một chút do dự, cuối cùng vẫn bỏ cuộc đuổi theo Ôn Nhiên. Một là cô chạy quá nhanh, hai là đã làm kinh động đến người khác, nếu còn không đi thì cô ta không thoát nổi đâu.
Ôn Nhiên chạy ra khỏi góc, ở trong đại sảnh gặp được Mặc Tu Trần đang đi tới: “Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, Mặc Tu Trần nhíu mày, vươn tay muốn kéo cô vào lòng.
Ôn Nhiên thở hỗn hễn quay đầu nhìn về phía sau: “Vừa rồi có một người phụ nữ ăn mặc như y tá muốn đưa em đi. Tu Trần, anh tới thật đúng lúc, mau lên gặp anh em với em đi.”
Mặc Tu Trần nghe xong, ánh mắt chợt biến sắc, sau đó lên tiếng, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Người phụ nữ kia ở đâu?”
Ôn Nhiên kéo Mặc Tu Trần lại giải thích: “Lúc em từ thang máy đi ra, cô ta từ cầu thang đi xuống. Em gọi điện thoại cho Đàm Mục, định thông báo cho anh ấy một tiếng. Người phụ nữ kia đã chặn em lại, điện thoại di động của em.”
Đi đến góc tường, Ôn Nhiên chỉ thấy điện thoại di động của mình nằm trên mặt đất, người phụ nữ kia đã biến mắt từ lâu.
Bên cạnh, ánh mắt của Mặc Tu Trần lạnh lùng quét qua cầu thang, buông tay Ôn Nhiên, đi lên hai bước cầm điện thoại di động lên. Vừa đứng dậy liền nghe thấy tiếng bước chân, Đàm Mục và Cố Khải cùng nhau lao xuống lầu.
“Nhiên Nhiên, em không sao chứ!”
Nhìn thấy Ôn Nhiên không sao ở với Mặc Tu Trần, Có Khải thở phào nhẹ nhõm.
Chân mày Đàm Mục vẫn tràn đầy lo lắng: “Vừa rồi nghe thấy giọng nói của cô ở trong điện thoại, tôi và Cố Khải vội vàng đi xuống. Người phụ nữ kia đâu, Tu Trần, cậu đến từ khi nào vậy?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng nói: “Đi rồi, tôi đụng phải Nhiên Nhiên ở đại sảnh. Đúng rồi, Nhiên Nhiên đang lo lắng cho anh trai cô ấy, cậu chạy lên lầu xem Ôn Cẩm có chuyện gì không.”
Cố Khải liếc nhìn Ôn Nhiên, gật đầu nói: “Tôi vừa nãy đã gọi điện thoại chặn bệnh viện rồi, nhất định sẽ đưa người phụ nữ kia ra ngoài. Nhiên Nhiên, anh sẽ lên lầu xem anh trai em, mọi người đến văn phòng tôi hay là là đến phòng bảo vệ chờ tôi một lát.”
“Phòng bảo vệ đi.”
Ôn Nhiên bình tĩnh trả lời, nhìn Mặc Tu Trần đầy biết ơn, anh suy xét vấn đề rất chu đáo. Bây giờ cô trở về phòng bệnh của anh trai, nhất định sẽ khơi dậy sự hoài nghỉ của anh ấy, hiện tại cô đã không sao, không muốn làm anh ấy lo lắng nữa.
Người phụ nữ đóng giả y tá chắc chắn không chỉ có một mình, có thể còn có đồng bọn. Nếu hôm nay không bắt được cô, bọn chúng sẽ bỏ đi càng sớm càng tốt.
Cố Khải lên lầu, Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên và Đàm Mục đến phòng bảo vệ, cho người trích ra video giám sát tối nay, xem hình ảnh trong thang máy vừa rồi.
Trong lúc xem video, Mặc Tu Trần nắm tay Ôn Nhiên không hề buông ra, nhìn thấy cô bị người phụ nữ kia nắm lấy, tình hình khẩn cấp cô cúi đầu cắn vào cổ tay người phụ nữ kia, lông mày anh nhíu chặt.
ñ “Tôi lập tức nói với Cố Khải, người phụ nữ kia đã bị Ôn Nhiên cắn. Nếu cô ta còn ở bệnh viện thì sẽ thuận tiện cho việc điều tra hơn.”
Đàm Mục có chút không chịu nổi hơi thở lạnh lẽo của Mặc Tu Trần, nhẹ nhàng nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Khải.
Ôn Nhiên ngắng đầu nhìn Mặc Tu Trần, nhìn thấy anh cau mày, sự tự trách hiện lên trong mắt anh, tim cô thắt lại, tay còn lại che lòng bàn tay được thắt chặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng tự trách, không phải bây giờ em đã không sao rồi sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần co rút lại, sự tự trách từ đáy mắt tan biến, tâm trạng không thể giải thích được dâng lên như thủy triều.
Anh nắm chặt tay Ôn Nhiên, ở trước mặt người ngoài, anh không kìm lòng được nói ra lời tự trách: “Nhiên Nhiên, là anh không bảo vệ được em. Cũng may em không sao, nếu em có chuyện…”
Ôn Nhiên đưa tay che miệng anh lại, ngăn cản lời nói tiếp theo, giữa lông mày khế nở một nụ cười: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh không phải là thần tiên, làm sao có thể biết trước được.”
Nhìn thấy anh đang tự trách mình, Ôn Nhiên không khỏi có chút đau lòng, chuyện tối nay, không chỉ Mặc Tu Trần không nghĩ tới, mọi người ai cũng không ngờ được.
Dẫu sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Cố, có người muốn làm hại cô, cũng to gan quá rồi.
h Nhìn đôi lông mày dịu dàng nở nụ cười nhàn nhạt của Ôn Nhiên, trong lòng Mặc Tu Trần tràn đầy cảm xúc. Ở bên cạnh, Đàm Mục ra hiệu cho nhân viên, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.
Trong phòng, ánh mắt hai người đan xen vào nhau, trong mắt chỉ có nhau, người khác rời đi không liên quan gì đến họ.
Mãi cho đến khi giọng nói của Cố Khải từ ngoài cửa vang lên, cô mới vội vàng gỡ bàn tay đang che lấy miệng của Mặc Tu Trần ra. Nhất thời yên lặng nhìn anh, tâm trạng phảng phát rối bời.
Yêu một người, đôi khi không cần phải diễn đạt bằng lời, Mặc Tu Trần chưa từng nói anh yêu cô, nhưng từ sự tự trách và căng thẳng của anh vừa rồi, cô cảm nhận được anh quan tâm đến cô.
Đây không phải là giả vờ, một người đàn ông xuất sắc và kiêu ngạo như Mặc Tu Trần căn bản không cần phải giả vờ, sự công nhận này khiến cô đột nhiên nhẹ nhõm về những gì Trình Giai đã nói trước đó.