Đúng vậy, giữa hai người dường như có một thứ gì đó lôi kéo họ lại.
Từ cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thời thơ ấu cho đến khi bản thân cô không nhớ nủi tại sao mình lại cứu anh, sau đó cô đã mắt đi kí ức.
Không nhớ gì khác, nhưng cô lại duy nhất mơ giấc mơ đó.
Nó nhắc nhở cô rằng, cô đã từng trải qua những chuyện như vậy, tại sao ngay từ đầu cô không nói cho anh biết chứ, cô biết khi còn bé anh đã từng trải qua nguy hiểm, sau đó được một cô bé cứu.
Lúc đó, cô chỉ biết ân nhân cứu mạng anh có một nót ruồi ở cằm, cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, người đó lại là chính mình.
Mặc Tu Trần nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt thâm tình như thủy triều cuồn cuộn, sục sôi dâng trào: “Nhiên Nhiên, vậy nên, cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng đừng rời xa anh được không?”
Trái tim của Ôn Nhiên đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Cô nhìn vào mắt anh, sự nghỉ ngờ và khó hiểu hiện lên.
Giọng nói của anh tràn đầy sự chân thành, dường như ẩn chứa sự lo lắng và không yên. Cô không biết, đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, ánh mắt anh nhìn cô quá nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cô nhất định phải trả lời.
“Trừ phi anh không cần em nữa.”
Khóe môi cô mắp máy, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn.
Vẫn là câu nói ban đầu, trừ phi anh không cần cô nữa.
Ngay từ khi gả cho anh, khi chưa có tình cảm với anh cô cũng dùng câu nói đó như một lời hứa, trừ phi anh từ bỏ cô trước, nêu không cô sẽ không bao giờ chủ động rời đi.
Trước kia, Mặc Tu Trần rất tin tưởng.
Ngay cả khi cô không yêu anh, cô vẫn sẽ giữ lời hứa của mình.
Nhưng bây giờ, anh không dám chắc nữa, từ khi biết những gì cô đã trải qua thời thơ ấu, trái tim của anh như treo ngược vậy. Anh không dám tưởng tượng, Nhiên Nhiên thích trẻ con như vậy, nếu như một ngày nào đó cô biết được tình trạng của mình, liệu cô có còn ở bên cạnh anh nữa không.
Liệu cô có thể chịu được đả kích như vậy không.
Đây là tất cả những gì anh sợ.
Khóe môi anh khẽ cong lên, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Nhiên Nhiên, anh sẽ nhớ kỹ lời này của em, cả đời này em đừng hòng rời xa anh.”
Trừ phi anh chết!
Trong lòng anh thầm nói thêm một câu.
Nếu không đi đến cuối đời, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay cô.
Cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, mặc kệ phía trước có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi họ, anh vẫn sẽ giữ chặt cô và không bao giờ buông tay.
Trong một căn chung cư ở thành phố G.
Trình Giai đang kiên nhẫn nói với Giang Lưu ở đầu dây bên kia: “Anh chịu đựng thêm máy ngày nữa, đợi qua máy ngày này em nhất định sẽ bù cho anh.”
“Em định bù thế nào?”
Mấy ngày nay không có Trình Giai, Giang Lưu thực sự không quen, anh ta nhớ thân hình gợi cảm của cô ta, cũng nhớ tiền trong ví của cô ta.
Mà Trình Giai vì để phá đám Tiểu Lưu và bạn gái của cậu ta mà mấy ngày nay không gặp anh ta.
Trình Giai quyến rũ cười: “Anh muốn bù như thế nào thì cứ bù như thế có được không?”
“Anh, đương nhiên là muốn cơ thể của em…”
Chuông cửa vang lên, tiếng bước chân truyền đến, Trình Giai lập tức thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Không nói chuyện với anh nữa, chờ điện thoại của em.”
Khi cánh cửa bật mở, Trình Giai không còn nở nụ cười quyến rũ vừa rồi nữa mà thay vào đó là có một bộ dạng hốc hác, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, trên người là bộ đồ ngủ cho thấy cô ta vừa mới từ trên giường bò dậy.
“Tiểu Lưu, anh đến rồi!”
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng mềm mại, mang theo ba phần chống đỡ bệnh trạng.
Tiểu Lưu nhìn Trình Giai ở trước mặt, cau mày: “Cô đỡ hơn chưa?”