Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337:





Giọng điệu của Ôn Nhiên lại đột ngột trở nên sắc bén, sắc mặt Thanh Dương thay đổi, ngón tay anh ta trực tiếp ấn vào ổ khóa điều khiển trung tâm, trong xe vang lên tiếng mở khóa, Ôn Nhiên mở cửa bước xuống xe.





“Cô Ôn!”





Thấy cô xuống xe, Thanh Dương cũng vội vàng đi theo.





Trong hoàn cảnh như vậy cũng không thể cầm ô, anh ta có chút lo lắng nhìn Ôn Nhiên. Tuy rằng mưa không lớn nhưng cũng không nhỏ, một lát nữa sẽ bị ướt.





Ôn Nhiên chạy về phía đám người, Thanh Dương không dám chậm trễ, anh ta theo sát cô, cảnh giác đề phòng, một khi có người muốn làm cô bị thương, anh ta sẽ phải bảo VỆ cô.





Càng đến gần đám đông, tiếng ồn càng khắc nghiệt.





Một phóng viên nhìn thấy cô, lập tức hét lên: “Vợ của chủ tịch tập đoàn MS đến rồi!”





Lời nói này vừa dút, lập tức có vô số ánh sáng nhấp nháy và ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cô. Trong đó có kích động nhất và tức giận nhất đương nhiên là gia đình người đã khuát.





Trước đó ở trong xe, Ôn Nhiên không biết có bao nhiêu người nhà của người đã khuắt, lúc này, nhìn đám người bị cảnh sát ngăn lại, hai mắt đều đỏ, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống bọn cô, hai tay cô đặt ở bên hông lặng lẽ nắm chặt.





“Cho dù thiên vương lão tử* có đến thì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”





*Thiên vương lão tử (K7): chỉ những người cao quý.





và có thẳm quyền cao nhát.





“Nói gì thì nói, những người đó giống nhau đều không có lương tâm, để cho bọn chúng đền mạng…”





Khi Đàm Mục nhìn thấy Ôn Nhiên đi qua, trong mắt anh ấy.





hiện lên vẻ lo lắng, lông mày nhíu chặt lại, thậm chí còn không quan tâm trên trán mình còn đang chảy máu.





“Cô đến làm gì?”





Giọng anh ấy trầm thấp, xung quanh ồn ào, chỉ có hai ba người ở gần mới có thể nghe thấy.





Ôn Nhiên mím chặt môi, lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho anh ấy: “Anh lau sạch vét máu rồi để Thanh Phong đưa anh đến bệnh viện đi.”





Lời của cô vừa dứt, cô quay đầu nhìn về phía những người nhà của người đã khuất muốn ăn tươi nuốt sống cô, bọn họ bị cảnh sát chặn lại không thể tới gần cô, nhưng những ánh ánh mắt đó thật sự làm cho người khác sợ hãi.





“Anh Vương, tôi có thể nói chuyện với anh không?”





Ánh mắt Ôn Nhiên nhìn qua một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, trên tay anh ta cầm một thanh sắt, trên đó vẫn còn dính máu, anh ta chính là người vừa rồi đã tắn công Đàm Mục.





Người đàn ông bị gọi tên chợt sửng sốt, mọi người xung quanh lần lượt nhìn anh ta.





Trong chốc lát, tiếng ồn ào ngừng lại, mọi người im bặt, đều không hiểu tại sao Vương Diệu Huy lại quen biết vợ: của chủ tịch tập đoàn MS.





Ánh mắt Ôn Nhiên quét qua đám người, cô dừng lại một chút ở trên hai thi thể phủ vải trắng cách đó không xa, giữa lông mày và ánh mắt hiện lên sự thương xót, cô hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng truyền vào tai mọi người: “Anh Vương, máy tháng trước, tôi gặp tai nạn xe, tận mắt chứng kiến ba mẹ bị thiêu thành tro. Lúc đó, nhà máy dược phẩm của Ôn thị nguy khốn, đừng nói đến việc có tiền trả lương, nhà máy còn nợ hàng chục triệu tệ của người khác.”





Những ánh mắt đang nhìn Ôn Nhiên chợt không ngừng thay đổi, có người khó hiểu, có người mù mờ, lại có người bắt đầu tức giận, không hiểu Ôn Nhiên đang giở trò gì.





Sắc mặt của Vương Diệu Huy thay đổi, anh ta biết chuyện này, em gái họ của anh ta làm việc trong nhà máy dược phẩm của Ôn thị. Và anh ta, vì đã từng đến nhà máy tìm em họ của mình vài lần nên biết Ôn Nhiên.





“Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của Ôn thị, không có ai trong nhà máy từ chức và bỏ đi. Là mọi người đã cùng tôi vượt qua khó khăn, đồng thời, chính Mặc Tu Trần chủ tịch hiện tại của tập đoàn MS cũng là người đã giúp đỡ chúng tôi vượt qua khó khăn.”





Nói đến đây, trong giọng nói buồn bã của Ôn Nhiên có chút xúc động: “Điều tôi muốn nói là tôi có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau mắt đi người thân của mọi người, tôi cũng xin mọi người hãy tin tưởng. Tôi đã có thể để tất cả những nhân viên đã tin tưởng tôi không phải thất vọng, và bây giờ, tôi có thể lầy nhân cách của tôi ra để đảm bảo với mọi người.”





Giọng cô hơi dừng lại, có vẻ cô hơi kích động, đôi mắt mọng nước hơi đỏ hoe, cô thực sự có thể cảm nhận được nỗi đau mắt đi người thân của họ.





“Xin hãy cho tôi ba ngày, tôi nhất định sẽ điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, cho mọi người một lời giải thích hợp lý, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng.”





“Dựa vào đâu mà chúng tôi phải tin tưởng cô? Bảo Mặc Tu Trần ra đây!”





Có người hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK