Nói xong, ông ấy lại chỉ vào chiếc ghé sô pha, để Sâm đỡ mình ngồi xuống.
Ánh mắt của Mặc Tử Hiên lóe lên một tia cảm xúc, anh ta mím chặt môi, đi lấy đá để chườm lên mặt.
Trong toàn bộ quá trình, Mặc Kính Đằng không nói thêm lời nào cũng không ăn sáng, chỉ ngồi ở trên sô pha, cẩn thận nhìn kỹ Mặc Tử Hiên, không biết là đang tìm tòi anh ta có phải là con trai của mình hay là đang suy nghĩ chuyện khác.
Ông ấy không nói, Mặc Tử Hiên cũng không dám nói, anh ta chỉ lặng lẽ cúi mặt, trong lòng cũng không thèm nghĩ ngợi gì.
Phải hơn mười phút sau, Mặc Kính Đằng mới thu hồi ánh mắt, đứng lên, Mặc Tử Hiên ném túi đá rồi cùng ông ấy đi ra khỏi biệt thự, Sâm lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.
Vì ba của Cố Khải là Có Nham đang ở nước ngoài chưa quay về nên Mặc Kính Đằng đã gọi điện cho Cố Khải.
Khi điện thoại di động đổ chuông, Cố Khải, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên vừa ăn sáng xong, anh ấy lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số xuất hiện trên màn hình, anh ấy nheo mắt lại, trước khi trả lời điện thoại, anh ấy nói với Mặc Tu Trần: “Là ba cậu gọi.”
Mặc Tu Trần trả lời bằng giọng mũi ‘ừm’ một tiếng, không có câu sau, Cố Khải không nói nữa, anh ấy nghe điện thoại, nhẹ giọng nói: “Alo, bác Mặc.”
“Nhiên Nhiên, chúng ta lên xe trước.”
Mặc Tu Trần không nhìn Cố Khải đang trả lời điện thoại, anh cười nói với Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên gật đầu, cô có thể mơ hồ đoán được lý do tại sao Mặc Kính Đằng lại tìm Có Khải, có lẽ liên quan đến việc ông ấy muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con với Mặc Tử Hiên, cô đi theo Mặc Tu Trần ra khỏi phòng khách trước, cô theo thói quen được anh nắm tay đi về phía gara ô tô.
“Nhiên Nhiên, em ở chỗ này chờ anh, anh đi lái xe.”
Sau khi đi ngang qua vườn hoa, Mặc Tu Trần đột nhiên buông tay Ôn Nhiên, tâm trạng cô không tốt lắm, có lẽ, ngắm hoa nở, ngửi mùi hương hoa có thể khiến tâm trạng của cô tốt hơn.
“Vâng!”
Ôn Nhiên không từ chối lòng tốt của anh, trên mặt cô mang theo nụ cười nhẹ, cô cúi đầu, ngửi một một đóa hoa lam nở rộ ở trước mặt, thật ra không cần cúi đầu, trong hơi thở, hương hoa đã phảng phất nơi đầu mũi.
Tuy nhiên, cô cảm thấy mình lại gần và ngửi dường như mùi hương đặc biệt hơn, hương hoa tiết vào tim và tỳ vị, tâm trạng chán nản của cô dường như cũng tốt hơn rất nhiều.
Có Khải cũng đi ra rất nhanh, anh ấy nhìn thấy Ôn Nhiên đang cúi người nhìn chằm chằm vào bông hoa trước mặt, khóe môi anh ấy nhéch lên, anh ấy đi chậm bước tới, Ôn Nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy, cô quay lại nhìn.
“Nhiên Nhiên, Tu Trần lái xe ra rồi, chúng ta đi thôi.”
Trên mặt Cố Khải nở nụ cười, khi anh ấy nhìn Ôn Nhiên, vẻ cưng chiều trong mắt không hề giấu giềm.
Sau khi lên xe, tối hôm qua Mặc Tu Trần cũng không ngủ nhiều, Tiểu Lưu làm tài xế, ba người ngồi ở hàng ghé sau, lái xe về phía bệnh viện Khang Ninh, chào đón ánh nắng ban mai, tốc độ xe ồn định.
Dọc đường đi, trong xe đều rất yên tĩnh.
Ôn Nhiên không nói chuyện mà yên lặng dựa vào trên ghế tựa, hai mắt hơi nhắm lại, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, chìm vào suy nghĩ của chính mình. Bên cạnh cô, lòng bàn tay to lớn của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh của cô, hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay cô được truyền đến trái tim của cô.
Ít nhiều gì nó cũng có thể xua tan đi sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cô.
Cố Khải lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Ôn Nhiên không nói chuyện, anh ấy cũng không nói, không quấy rày sự trầm tư của cô.
Khi xe thương vụ đến bệnh viện, tình cờ gặp được Mặc Kính Đằng và Mặc Tử Hiên vừa xuống xe.
Nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên cùng nhau đến bệnh viện, ánh mắt của Mặc Kính Đằng lóe lên sự sắc bén, đứng yên chờ bọn họ tới gần.
“Bác Mặc, cháu đã sắp xếp xong rồi, chúng ta vào trước đi!”
Mặc Kính Đằng liếc nhìn Có Khải, tầm mắt ông ấy nhìn về phía Mặc Tu Trần, chậm rãi nói: “Tu Trần, con đến rất đúng lúc, con vào cùng chúng ta đi, nếu Ôn Nhiên muốn đi theo thì cùng đi vào.”
Mặc Tu Trần nghe xong lông mày tuấn tú của anh đột nhiên cau lại, khóe miệng nhéch lên một tia giễu cọt: “Tôi và Nhiên Nhiên đến đây không phải vì ông, tôi hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của ông. Chúng tôi có chuyện khác nên mới tới bệnh viện.”
Anh vừa nói xong, khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng đột nhiên lộ ra vẻ tức giận.
Ông ấy biết người con trai này chưa bao giờ nể mặt mình, nhưng ở trước mặt người ngoài mà anh lại không nề mặt, một người luôn chỉ tay năm ngón như Mặc Kính Đằng làm sao có thể chịu được.
Mặc Tử Hiên lằng lặng đứng ở một bên, nhưng khi bọn họ đi tới, anh ta lặng lẽ liếc nhìn mười ngón tay Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đang đan vào nhau, nghe được cuộc đối thoại giữa hai cha con, vẻ mặt anh ta không chút thay đổi, cứ như là những chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Nhìn thấy Mặc Kính Đằng khó chịu, Cố Khải vội vàng xuất trận: “Tu Trần, cậu và Nhiên Nhiên đi làm việc của hai người trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm mọi người. Bác Mặc, bên ngoài có rất nhiều người, chúng ta vào trước rồi hãng nói ạ.”
Thực sự quanh năm có rất nhiều người đến và đi vào bệnh viện Khang Ninh, từ sáng đến tối cũng không hề có lúc nào vắng vẻ.
Mây người bọn họ đứng ở chỗ này nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn này đã thu hút rất nhiều ánh mắt, nếu như cha con anh tranh chấp ở đây, chẳng phải sẽ làm tiêu đề sao?
“Tu Trần, chúng ta vào trước đi.”
Ôn Nhiên kéo Mặc Tu Trần, cô biết Mặc Kính Đằng luôn không thích cô, những lời ông ấy vừa nói khi nãy cô đều hiểu, ông ấy không hoan nghênh cô tham gia vào chuyện giữa cha con họ.
Và cô cũng không có tâm trạng và hứng thú để quan tâm đến chuyện của bọn họ.
“Được, Cố Khải, tôi và Nhiên Nhiên đi trước, lát nữa cậu qua.”
Mặc Tu Trần cũng không thèm nhìn lại Mặc Kính Đằng, anh nắm tay Ôn Nhiên tiền vào bệnh viện, bóng dáng của hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Kính Đẳng.
Khuôn mặt già nua của ông ấy lại tái xanh tái mét, cảm xúc trong lòng phập phồng, tay cầm gậy run lẫy bầy vì quá sức.
“Đi thôi, làm sớm chút, sớm biết được kết quả.”
Mặc Tử Hiên thờ ơ bỏ lại một câu, anh ta đi vào bệnh viện.
Mặc Kính Đằng nghiền răng mắng mỏ “hai đứa con độc ác” rồi mới để Sâm dìu mình, cùng Cố Khải bước vào bệnh viện.
xw* Từ trong thang máy đi ra, Mặc Tu Trần cảm nhận rõ ràng cảm xúc phập phồng của Ôn Nhiên, tim anh hơi thắt lại, ánh mắt anh sâu sắc đau lòng nhìn cô: “Nhiên Nhiên, cho dù như thế nào, anh sẽ luôn nắm tay em, ở bên cạnh em.”
Ôn Nhiên mím môi, cô cố nén lại cảm xúc trong lòng, liếc nhìn anh, cô không nói gì.
Mới đi được nửa đường, ở phía trước, Ôn Cẩm đã đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh ấy đang ngồi trên xe lăn đi ra khỏi phòng bệnh, vừa nhìn thấy bọn họ, động tác đẩy xe lăn của anh ấy lập tức dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Nhiên.
Cách đó vài mét, trời mới sáng sớm, ánh đèn hành lang quá mờ không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, nhưng Ôn Nhiên lại thấy rõ cảm xúc cuộn trào trong mắt Ôn Cẩm, mũi cô chua xót, bước chân cũng theo đó mà dừng lại.
Cách đó vài mét, người ngồi trên xe lăn là người thân nhất của cô, nhưng trong nháy mắt…