“Vừa rồi khi tôi và Đồng Thi Thi hôn nhau, tôi còn đang suy.
nghĩ, trước đây khi hẹn hò với cô tôi đã từng hôn cô chưa, hoặc là tôi đã ngủ với cô chưa. Nếu như cái gì tôi cũng chưa làm mà đã để cho Mặc Tu Trần cưới cô, vậy thì tiện nghi cho anh ta quá.”
“Mặc Tử Hiên, trước đây anh không như thế này.”
Trước đây, anh ta vừa đến gần cô một chút, Ôn Nhiên sẽ liền bối rồi, theo bản năng đưa tay muốn đẩy anh ta.
“Đúng thế, trước đây tôi không phải như thế này, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bị đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, Nhiên Nhiên, cho dù tôi đã quên cô tôi cũng sẽ cướp cô về. Dù sao thì cô cũng không yêu tôi, miễn là tôi có được cô là được.”
Lời nói của anh ta khiến cho Ôn Nhiên hoảng sợ, cô có gắng hết sức bình tĩnh lại: “Mặc Tử Hiên, anh bị đuổi ra khỏi nhà là vì Tiêu Văn Khanh, liên quan gì đến tôi?”
“Không liên quan gì đến cô sao? Lúc đầu, bởi vì tôi yêu cô nên Mặc Tu Trần mới cưới cô. Nhiên Nhiên, cô và Mặc Tu Trần mới kết hôn được máy tháng, nhưng cô đã một lòng hướng về anh ta. Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, tại sao cô không thể đối xử với tôi tốt một chút?”
“Các người đều thích Mặc Tu Trần, ông già cũng vậy.
Ngoài mặt ông ấy kêu tôi trở về công ty, thực ra ông ấy chỉ đang lợi dụng tôi để khống ché Mặc Tu Trần.”
Dường như Mặc Tử Hiên thực sự say, trong lòng anh ta mang theo oán hận, lúc này anh ta không hề giấu giềm mà than thở: “Tất cả đều tại Mặc Tu Trần, anh ta đuổi cùng giết tận tôi, cho dù tôi thuê nhà ở bên ngoài anh ta cũng cho người tới theo dõi tôi, anh ta không để tôi yên thì tôi cũng sẽ không để anh ta sống tốt.”
Khi anh ta đồng ý với Mặc Kính Đằng sẽ trở lại công ty thì anh ta đã quyết tâm lấy lại tát cả những gì mà anh ta đã từ bỏ trước đó.
Điều này bao gồm cả Ôn Nhiên.
Anh ta không yêu cô nữa, anh ta cũng không còn có lòng thương hại, có cũng chỉ là sự chiếm hữu của đàn ông đối với phụ nữ. Giống như Mặc Tử Hiên sỉ tình của trước đây đã chết, Mặc Tử Hiên của bây giờ chỉ còn lại là hận thù.
“Rốt cuộc Mặc Kính Đằng đã nói gì với anh? Mặc Tử Hiên, anh tỉnh táo chút đi, Tu Trần không hề ép anh, cũng không ngăn cản anh sống tốt.”
Trong lòng Ôn Nhiên thầm mong rằng Mặc Tu Trần sẽ nhanh chóng đến tìm cô.
“Hừ, anh ta không có, anh ta cướp cô đi là bằng chứng tốt nhất.”
Đột nhiên Mặc Tử Hiên siết chặt vai cô, khuôn mặt anh tuấn đến gần cô, “Co lẽ, nếu bây giờ tôi muốn cô, có thể sẽ khôi phục được trí nhớ của mình.”
“Sẽ không đâu, anh đừng làm loạn.”
Thân thể Ôn Nhiên cứng đờ, cô vừa hoảng vừa sợ.
“Có hay không thì lát nữa sẽ biết thôi.”
Mặc Tử Hiên nói xong liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, Ôn Nhiên quay mặt đi, nụ hôn của anh ta không rơi vào môi cô mà là trên má cô.
“Mặc Tử Hiên, anh khốn nạn, thả tôi raI”
Ôn Nhiên vừa tức giận vừa lo lắng, cô dùng hét sức giãy dụa cũng không thoát ra được khỏi tay của Mặc Tử Hiên.
Ngược lại, cô càng giấy dụa anh ta càng sinh ra tính chiếm hữu, anh ta đè chặt cô vào tường, không ngừng hôn lên mặt cô.
“Nhiên Nhiên!”
Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên trong hành lang.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng đấm nặng nè truyền đến bên tai Ôn Nhiên, liên tiếp mấy cú đấm, mỗi cú đắm đều vô cùng tàn nhẫn.
Ôn Nhiên không nhìn rõ Mặc Tu Trần ra tay như thế nào, cô chỉ nghe thấy tiếng nắm đắm kèm theo tiếng kêu của Mặc Tử Hiên. Cuối cùng, anh ta ngã xuống đất, cô rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc của anh.
“Nhiên Nhiên!”
“Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây.”
Ôn Nhiên ở trong vòng tay anh run lên, nước mắt từ trên má rơi xuống, Mặc Tu Trần khẽ kéo cô ra, nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, trái tim anh quặn thắt dữ dội. Anh hung hăng đảo mắt đạp Mặc Tử Hiên đang muốn từ trên mặt đất bò dậy, anh ta lại kêu lên thảm thiết, nặng nề ngã xuống.
“Nhiên Nhiên, đừng khóc.”
Mặc Tu Trần cảm thấy vô cùng đau lòng, anh không dám tưởng tượng nều anh đến muộn một lúc nữa, tên cặn bã Mặc Tử Hiên sẽ làm gì Nhiên Nhiên.