Mục lục
Triền miên nhập cốt tổng tài yêu say đắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Đứa trẻ phải là kết tinh của tình yêu




Nhìn bóng lưng đàn ông cao ngất đang bưng mâm điểm tâm lên tầng, trong lòng Tuyết Lạc nhói lên một nỗi đau khó hiểu.



Cô không biết mình đau lòng là vì tình anh em sâu đậm giữa bọn họ, hay vì lãnh ý ẩn sâu trong tận xương tủy của hắn? Trong phòng vật lý trị liệu.



Phong Lập Hận uống một ngụm thuốc do em trai đưa tới, có chút yếu ớt mà mở miệng.



“Về sau những việc như thế này cứ để dì An làm là được rồi.



Em có thời gian, không bằng ở bên Tuyết Lạc nhiều một chút.”



“Em đã liên hệ với bác sĩ chuyên khoa bỏng của bệnh viện đa khoa Massachusetts, bao giờ anh định đi?”



Đây mới là đề tài mà Hàng Lãng quan tâm nhát.



“Lo nghĩ chuyện của anh làm gì, em nên đưa Tuyết Lạc đi hưởng tuần trăng mật ấy.”



Phong Lập Hân lại uống một ngụm thuốc.



“Nếu đi tuần trăng mật về mà hai đứa có em bé, anh sẽ rất vui, sẽ có thể bảo dưỡng thân thể thật tốt rồi đi.”



Không nghi ngờ giữa, đây chính là kế trì hoãn của Phong Lập Hân. “Đứa trẻ phải là kết tinh của tình yêu! Em sẽ không để một người đàn bà có dã tâm mang thai con của Hàng Lãng này.”



Giọng nói của Hàng Lãng vừa kiên định lại lạnh lẽo.



“Hàng Lãng, Tuyết Lạc là cô gái tốt.”



Phong Lập Hân thở dài.



“Tại sao phải hóa trang thành anh hù dọa cô ấy chứ? Em dùng gương mặt thật đối diện với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ yêu thương em.



Đừng làm khó con gái nhà người ta quát”



“Muốn em không gây khó dễ cho cô ta cũng được, chỉ cần anh ngoan ngoãn theo em đi Mỹ làm phẫu thuật cấy ghép da thôi.”



Phong Hàng Lãng dùng chính quân bài ‘Tuyết Lạc’ của Phong Lập Hân đáp trả anh một chiêu.



Hắn không thể để anh trai tiếp tục trì hoãn thêm nữa! “Tuyết Lạc là vợ của Phong Hàng Lãng eml”



Phong Lập Hân đột nhiên ý thức được, anh căn bản không thể thăng nổi người em trai này.



Trước kia cũng vậy, bây giờ lại càng như vậy.



Từ nhỏ, đầu óc hắn đã nhanh nhạy hơn anh rất nhiều.



“Đây không phải là do bị anh ép cưới sao! Em cũng đã ngoan ngoãn nghe lời anh cưới cô ta rồi, có phải anh cũng nên ngoan ngoãn đi Mỹ với em không? Đừng ép em phải nặng tay với anh.”



Hàng Lãng vừa nửa uy hϊế͙p͙, nửa dụ dỗ.



Ánh mắt Phong Lập Hân lần nữa đặt lên tắm hình kia: Du Du, thế giới không có em, anh sống còn có ý nghĩa gì đâu! Người phụ nữ trong bức hình khiến hai lông mày của Hàng Lãng cau chặt lại: vì một cô gái mà tinh thần của anh trai hắn cứ thế sa sút đến vậy sao? Vốn là Tuyết Lạc muốn nhân lúc nghỉ hè tới viện mồ côi làʍ ȶìиɦ nguyện.



Nhưng nghĩ đến việc bây giờ mình đã là vợ người ta, việc chăm lo cho cuộc sống bắt tiện của người chồng bị thương nặng vẫn là quan trọng hơn.



Cho nên ăn sáng xong, Tuyết Lạc bèn chuẩn bị đi theo bác sĩ Kim, học tập cách làm sao để trở thành thợ thủ đắc lực nhất bên người Phong Lập Hân.



Tuyết Lạc vừa muốn mặc bộ đồ vô trùng vào, viện mồ côi lại gọi điện tới, nói là viện trưởng Trì phải nhập viện rồi.



Cô vội vàng buông công việc trêи tay xuống, chạy tới bệnh viện.



Trong hơn một năm không được mợ Ôn Mỹ Quyên chào đón, mỗi ngày Tuyết Lạc đều đi theo viện trưởng Trì, cùng ăn cùng ở với người.



Cho dù sau này đã về Hạ gia rồi, viện trưởng vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô.



Chạy đến bệnh viện mới biết, viện trưởng là vì gây quỹ giúp đỡ đứa bé bị bệnh tim bẩm sinh kia mà mệt mỏi đến ngất xỉu.



Quỹ từ thiện cộng với hỗ trợ giảm giá của bệnh viện vẫn còn thiếu 100.000 nhân dân tệ nữa.



Đứa bé kia cần phẫu thuật màng tim sớm, tình hình vô cùng khẩn cấp.



Một trăm ngàn nhân dân tệ đối với đứa trẻ bị bệnh tim này mà nói, chính là số tiền cứu mạng.



Nhưng đối với những người giàu có, chẳng qua chỉ là một khoản từ thiện nhỏ xíu mà thôi.



Tuyết Lạc quyết định giúp đỡ đứa bé đáng thương kia, đồng thời cũng là giúp đỡ viện trưởng Trì, người đã mệt mỏi đến ngã gục.



Đầu tiên, Tuyết Lạc nghĩ tới chuyện về nhờ vả Hạ gia.



Đây cũng chẳng phải lần đầu cô vì những đứa trẻ ở viện mồ côi mà cầu cứu bọn họ.



Tùy tình huống, chỉ cần số tiền không quá lớn, Hạ Chánh Dương cũng sẽ cho cô.



Bởi vì Hạ Chánh Dương biết tâm địa của cô cháu gái này rất hiền lành.



Nhưng bây giờ quả thật không đúng lúc, bởi Hạ Chánh Dương đang đi công tác, không có mặt ở công ty.



Vậy phải làm sao bây giờ? Tuyết Lạc chỉ đành nhắm mắt trở về Hạ gia, cầu xin mợ Ôn Mỹ Quyên số tiền một trăm nghìn nhân dân tệ kia.



“Cái gì? Mày muốn cầm một trăm nghìn nhân dân tệ đi cứu một đứa trẻ không quan hệ gì với mình sao? Mày đúng là nhân từ quá nhỉ, thật hết thuốc chữa mà.”



Ôn Mỹ Quyên chẳng máy nhiệt tình với chuyện làm từ thiện của Tuyết Lạc.



“Máy đứa trẻ ở viện mồ côi kia không phải có hội Chữ thập đỏ sao? Còn có máy tổ chức từ thiện nữa, còn cần đến mày rảnh rỗi đi lo à?”



“Mợ, viện trưởng Trì đã đi xin từ thiện hét rồi, hơn nữa phía bệnh viện cũng đồng ý giảm chỉ phí chữa bệnh, chỉ còn thiếu một trăm nghìn thôi.



Bệnh của đứa bé kia thật sự rất nghiêm trọng, chỉ sợ không còn cầm cự nổi mấy ngày.”



Tuyết Lạc cố gắng thuyết phục.



Ôn Mỹ Quyên vuốt búi tóc gọn gàng, hừ một tiếng giễu cợt.



“Mày có phải gia chủ đâu, đâu có biết dầu muối gạo bây giờ đắt đỏ thế nào.



Tiền sinh hoạt cậu mày mang về, đừng nói một trăm nghìn, ngay cả mười nghìn cũng còn phải chỉ tiêu cẩn thận kìa.”



Nói thẳng ra, quyên góp từ thiện là hành động dựa vào tính tự nguyện, nếu mợ không muốn làm, Tuyết Lạc cũng không muốn ép.



Chỉ là cô thật sự không thích cái cách viện cớ của Ôn Mỹ Quyên.



Liền nói thẳng một câu.



“Mợ, hôm trước không phải quản gia Mạc đã đưa mợ mười triệu tiền sinh lễ sao2”



Làm sao mà ngay cả một trăm nghìn cũng không đưa ra nổi cơ chứ? Từ mười triệu lấy ra một trăm nghìn, cũng coi là có làm công đức, từ thiện rồi.



“Cái gì? Mày nói gì? Lại còn nhắc đến món lễ vật mười triệu kia? Ha ha, Lâm Tuyết Lạc, mày mới gả ra ngoài có hai ngày đã biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng rồi! Ngay cả sính lễ cũng thay Phong gia đòi về? Là Phong Lập Hân dạy mày làm vậy sao?”



“Mợ, mợ đừng hiểu lầm.



Không phải là ý của Phong Lập Hân, chỉ là con muốn giúp viện trưởng Trì lo chuyện tiền nong mà thôi.”



Tuyết Lạc vội vàng giải thích.



“Được rồi, mày không cần phải bao biện! Món sính lễ đó là Phong Lập Hân cho.



Muốn lấy về thì bảo Phong Lập Hân tự tới mà lấy.”



Ôn Mỹ Quyên tàn nhẫn nói.



Bà biết rõ: dựa vào địa vị và danh dự của Phong gia, nhất định sẽ không đòi lại mười triệu từ tay Hạ gia đâu.



Bà chỉ không muốn Tuyết Lạc được như ý thôi.



Từ thiện cái gì, giả dối hết! Ôn Mỹ Quyên chẳng hiểu nỗi thiện tâm của Tuyết Lạc, cũng giống như Tuyết Lạc không hiểu vì sao Ôn Mỹ Quyên có khả năng, rõ ràng chỉ như một cái phát tay mà thôi, nhưng lại không muốn giúp đỡ đứa trẻ đáng thương kia.



Lâm Tuyết Lạc không muốn nói chuyện đạo đức với Ôn Mỹ Quyên, liền chào một tiếng rồi rời khỏi Hạ gia.



Tuyết Lạc thật sự thương xót tấm lòng bác ái của viện trưởng Trì.



Biết rõ năng lực của mình có hạn, nhưng cô vẫn muốn thử giúp đỡ một lần.



Dẫu sao so với viện trưởng Trì đã cố hết sức mình, Tuyết Lạc vẫn là có điều kiện hơn.



Không được vào phòng vật lý trị liệu, đương nhiên Tuyết Lạc cũng không có cơ hội gặp Phong Lập Hân, cũng không thể nói chuyện số tiền một trăm nghìn nhân dân tệ kia.



Tuyết Lạc nghĩ đến một người khác: cái kẻ thần bí trong miệng Hạ Dĩ Cầm, kẻ săn môi nắm trong tay phân nửa mạch kinh tế của Thân Thành trong truyền thuyết, Phong Hàng Lãng.



Ngoại trừ việc thô lỗ với cô, hắn đối với người anh trai Phong Lập Hân là vô cùng có tình có nghĩa.



Nhớ lại dì An từng nói Hàng Lãng thích ăn xoài và thịt bò bít tết, còn thích ăn các món Ý nữa, cô liền dành một buổi chiều nghiên cứu ấm thực Ý, cả cách kết hợp hai món bít tết và xoài sao cho háp dẫn.



Món salad xoài Thái và bít tết có vẻ rất ngon miệng, hơn nữa hàm lượng chất béo lại thấp, ngoài ra còn có mì ống tiêu đen nữa.



Thấy Tuyết Lạc vô cùng chú tâm nấu nướng những món ăn mà Nhị thiếu gia thích, trong lòng dì An cực kỳ cao hứng.



Nhị thiếu gia và phu nhân, cuối cùng cũng đến lúc gạt bỏ mây đen thấy ánh sáng rồi.



Hàng Lãng vừa đặt chân vào Phong gia, dì An đã vội vội vàng vàng mang bữa ăn của Phong Lập Hân lên tầng.



“Nhị thiếu gia, tôi đi hầu Đại thiếu gia dùng bữa.



Phu nhân có nấu bữa tối cho người, người mau nếm thử chút đi.”



Người phụ nữ này mới lúc sáng còn bày ra bộ dáng trinh trắng trong sạch với hắn, bây giờ đã quay ngoắt đi nấu ăn cho hắn… đây là muốn chơi trò gì đây? Bắt gặp ánh mắt thâm sâu của người đàn ông kia, trong lòng Tuyết Lạc cảm thấy kinh sợ, cảnh tượng mỹ nam đẹp như hoa tắm rửa lúc sáng bắt thình lình hiện ra trong đầu, cô liền xấu hổ đỏ bừng cả mặt.



Khung cảnh lúc ấy thật sự đẹp đến mức khiến người nhìn không thể dời mắt.



Đó là mùi vị tình yêu mới mẻ, vừa trẻ trung lại sạch sẽ.



Từ đôi mắt né tránh diễm lệ của Tuyết Lạc, Phong Hàng Lãng nhận ra, cô dường như là có điều muốn nói với hắn, nhưng lại chần chừ không dám mở miệng.



“Là cô nấu sao?”



Hắn ngồi xuống bên bàn ăn, lạnh lùng hỏi.



Tuyết Lạc cúi đầu, muốn nói gì đó lại thôi.



Nhìn góc cạnh sắc sảo của người đàn ông này, cô lại cảm thấy Sợ hãi.



Hàng Lãng ném thử một miếng salad xoài bít tết, mùi vị nhẹ nhàng, thanh đạm thoải mái, giống như khi Tuyết Lạc mặc chiếc váy voan hoa, thật sự vừa mát… Không biết hương vị nơi cô sẽ như thế nào? Ánh mắt Hàng Lãng rõ ràng là hết sức lạnh lùng, nhưng khi nhìn Tuyết Lạc lại giống như có tia lửa, quét qua mỗi tấc da trêи cơ thể cô khiến cô nóng rực.



Tuyết Lạc có chút mắt tự nhiên lùi lại một bước.



Ánh mắt này của hắn có lực sát thương thật mạnh mẽ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK