“Lập Hân…”
Tuyết Lạc còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì bị người đàn ông nghiêm giọng quát lớn: “Gọi anh là ông xã!”
” Tuyết Lạc rất buồn bực, tại sao Phong Xập Hân không thích nghe. cô gọi anh là “Lập Hân” chứ? Hơn nữa cô cứ gọi anh là “Lập Hân” anh lại ngang ngược nổi giận, đúng là sở thích kỳ lại l b “Ông xã.” Lúc Tuyết Lạc kêu ra miệng vẫn còn có chút ngượng ngùng và cứng ngắc, chẳng có chút ngọt ngào nào cả, ngược lại còn cho người nghe cảm giác máy móc và bị ép buộc.
“Thật ra em cảm thây, nêu anh thật sự quan tâm bữa ăn và sinh hoạt hằng ngày của em trai Phong Hàng Lãng của anh, chỉ bằng tìm một người vợ cho anh ây, rôi đề cô gái đó lây thân phận là vợ của Phong Hàng Lãng chăm sóc anh ấy, như vậy không phải tốt hơn sao? Như vậy rất hợp tình hợp lý.”
Thứ nhất Tuyết Lạc muốn nhắc nhở người chồng Phong Lập Hân của mình, anh bảo một người chị dâu như cô chăm sóc việc sinh hoạt hằng ngày cho Phong Hàng Lãng thì thật sự có chút không tiện, thứ hai việc tìm vợ cho Phong Hàng Lãng vừa hay có thể ngăn cản việc thi thoảng hăn lại có những hành vi ức hiếp cô.
Bản thân cô cũng không thể đánh lại Phong Làng Lãng, cũng không măng được hắn, cô tô cáo hắn cũng không có ai đứng lên giúp cô đòi lại công bằng, đến cả Phương Diệc Ngôn giúp cô báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì với Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc thật sự không biết bản thân phải làm sao mới có thê ngăn cản được những lời nói và hành động tùy ý của Phong Hàng Lãng đổi với mình.
Cô thật sự đã chịu quá đủ sự bá đạo và cố chấp của hắn! Hở ra là chạy đến phòng cô ôm cô ngủ, hắn còn rất đàng hoàng nói “Đêm nay không động vào cô”!
Làm như bản thân hắn rất liêm khiết và quân tử, dù sao cô cũng là người chị dâu nghĩ hơi nhiều!
Cô gái ngu ngốc này lại muốn tìm vợ cho chồng mình sao? Cô gáp gáp muôn đây chồng mình vào vòng tay người phụ nữ khác như vậy sao?
Nếu cô đã muốn vậy thì làm theo ý cô đi!
“Tuyết Lạc, anh cảm thấy ý kiến này của em không tồi, hay là vậy đi, em phụ trách liên lạc với đối tượng xem mắt của Hàng Lãng, tìm được người thích hợp thì gọi điện thoại cho Hàng Lãng bảo nó tới gặp mặt nhà gái.”
“Phong Lập Hân” trầm giọng đáp ứng.
Tuyết Lạc khẽ giật mình, cô không ngờ Phong Lập Hân lại đồng ý vấn đề này, càng không ngờ anh lại giao nhiệm vụ này cho cô, bảo cô Sắp xếp đối tượng xem mắt cho người đàn ông không đàng hoàng Phong Hàng Lãng kia? Chỉ nghĩ thôi Tuyết Lạc đã lạnh cả sông lưng.
“Sao, em luyến tiếc Hàng Lãng rồi sao?” “Phong Lập Hân” thong dong hỏi.
“Em… Làm sao em lại luyến tiếc anh ây được! Em không thê luyễn tiếc anh ấy.”
Tuyệt Lạc luông cuồng, cãi chày cãi GỐI: “Chỉ là điêu kiện của Phong Hàng Lãng tốt như vậy, yêu cầu của anh ấy tự nhiên sẽ cao, hơn nữa em cũng quen biết, không nhiều người, làm sao em có thê tìm được một người phụ nữ mà anh ây vừa ý.”
Người đàn ông im lặng, thì ra người phụ nữ ngôc nghếch, này còn biệt răng điều kiện của hắn rất tốt! Còn về yêu câu.. . Làm sao hắn lại có thể thất bại đến mức ngay cả một người phụ nữ ngôc nghệch như cô cũng có thể để lọt vào mắt? Hơn nữa hăn còn có xu hướng nghiện cô rồi!
“Phong Lập Hân” ánh mắt thâm thúy, thật ra, người phụ nữ trong tay hắn vừa xinh đẹp, thuân khiết, trong sạch đến mức khiến người ta không thê kìm chế mà ức hiệp cô, cô vừa tốt bụng lại kiên trì, thường ngày dịu | dàng, duyên dáng, thỉnh thoảng sẽ bộc phát sự tức giận, giơ nanh vuôt như như mèo hoang.
Tại sao hắn lại muốn độc chiếm cô đến vậy! Như vậy là bị bệnh gì?
“Nếu em thực sự luyến tiếc Hàng Lãng, vậy hãy gác chuyện này sang một bên đi.”
Vấn đề là Phong Hàng Lãng hắn không có thời gian đề chơi trò hẹn hò lãng phí thời gian và ngu ngôc với người phụ nữ này.
“Đừng gạt qua một bên! Em sẽ cố gắng hết sức đề tìm một người thích hợp cho Phong Hàng: Lãng! Nhưng: anh phải nói với anh ây, đừng đê đến lúc đó anh ây chạy trồn và không giữ lời! Vậy thì làm khó cho em lắm!”
Tuyết Lắc lo lắng nói..