Tuyết Lạc cứ hỏi bản thân một câu hỏi tàn khốc. Nếu như “Phong Lập Hân” mà cô đã tiếp xúc chính là Phong Hàng Lãng giả mạo, vây Lâm Tuyêt Lạc cô nên làm gì đây? Đi hay là ở lại đây?
Nếu như mà sự thật tàn nhẫn như Vậy, Tuyết Lạc nghĩ răng bản thân nên rời khỏi Phong gia.
Đáp ứng người cậu Hạ Chánh Dương gả vào nhà họ Phong, thứ nhất là đê báo đáp công ơn dưỡng dục của cậu, thứ hai là đối với người đàn ông Phong Lập Hân này cô có đồng cảm và thương xót dành cho anh. Vào lúc đó ba vị tiểu thư của nhà họ Hạ khinh bỉ Phong Lập Hân đến mức không chịu nổi, Tuyết Lạc không tránh khỏi nồi lên lòng trắc ấn với anh.
Vào lúc Tuyết Lạc đang nghĩ ngợi lung tung thì sau lưng truyền đến | tiêng bánh xe lăn. Là Phong Lập Hân đang tiến vào!
Về việc có phải là Phong Lập Hân thật hay chỉ là Phong Hàng Lãng giả.
mạo thì Tuyết Lạc đã nghĩ ra cách đê xác minh rôi.
Tuyết Í Lạc khẩn trương hít một hơi thật sâu rồi lại hít thêm một hơi nữa.
Cô không biết phải, đối mặt với Phong Hàng Lãng như thế nào, một người sắp bị cô bắt quả tang! Máng hả? Hay là cắt đứt? Bất luận là loại nào thì Tuyết Lạc cũng đều không muốn làm vậy với người đàn ông này?
Hít vào, thở ra. Tuyết Lạc nỗ lực đề bình ôn tâm trạng đang [ hỗn loạn của mình. Sau đó cô quay đầu lại, nhìn thấy “Phong Lập Hân” đang ngồi trên xe lăn.
Vẫn là bộ dạng trước đây cô đã thấy, tuy nói răng trên mặt và tay có vệt Sẹo do bị lửa thiêu, nhưng cơ thể của anh vẫn rất khỏe mạnh, động tác vẫn rất mạnh mẽ. Bởi vì anh đã tự mình đây xe lăn vào đây, nhất định là phải cần một lực rất lớn ở tay mới lim được.
Tuyết Lạc không muốn tìm hiểu nữa, nêu như người đàn ông trước mặt là Phong Lập Hân vậy anh ta làm sao có thế tự mình đây xe lăn ra khỏi phòng thuốc được? Lại còn phải vượt qua mây bậc thang ở ngay cầu thang?
Thật ra bây giò nhìn lại, Tuyết Lạc cảm thấy : trong chuyện này có nhiều lỗ hồng rõ ràng như vậy. Chỉ là một người trong cuộc như cô chưa bao giờ nghĩ đên hay đoán rằng có phải Phong Lập Hân này là do người khác giả mạo hay không?
Đổi ngược lại là người bình thường khác cũng sẽ không nghĩ đến tình huồng kỳ quái này. Hơn nữa Tuyết Lạc vẫn chỉ là một cô gái chưa trải nghiệm về thế giới bên ngoài. Cô chưa có hại ai, cũng thiếu sự phòng bị nhất định đối với lòng người. Cho nên mới có cơ hội đề, cho Phong, Hàng Lãng lừa gạt hết lần này đến lân khác.
Còn cả dì An ngày nào cũng như muốn khóc, quản gia Mạc thì cứ thở dài cảm thán, còn Phong Hàng Lãng thì trưng ra cái bộ mặt đó, chắc là Phong Lập Hân ở trong phòng thuốc bệnh rât nặng!
Mỗi ngày đều uống gần như là một loại thức ăn lỏng có thuốc, hơn nữa còn phải dựa vào máy trợ thở để duy trì sự sông, làm sao có thể giông như “Phong Lập Hân” mạnh khỏe này, không chỉ có thể tự mình di chuyển xe lăn mà còn có thể hành động khỏe mạnh như vậy!
Lại nhìn hàm răng khỏe mạnh của anh. Tuyết Lạc đã từng nghỉ ngờ qua, nhưng người đàn ông này lại dùng răng giả đề lừa cô, nhưng vận trăng đêu như vậy kia mà, ăn bít tết và mì là hoàn toàn không thành vấn đề. Lý nào lại phải mỗi ngày đều ăn thức ăn lỏng chứ?
“Tuyệt Lạc, em muôn gặp anh sao?”
“Phong Lập Hân” trên xe lăn nói.
Giọng nói nặng trĩu và thăng trầm của cuộc đời. Đúng là có chút khác so với giọng nói của Phong Hàng Lãng.
“À, em có chuyện này muốn nói với anh.” Tuyết Lạc đứng dậy khỏi chiếc ghế trước bàn đọc sách, Ti G rãi đi vê phía người đàn ông đang ngôi trên xe lăn.