“Cũng không cần cậu phải kính trọng gì cả, nhìn bình thường thôi cũng được!” Tuyết Lạc ngọt ngào nói.
Hai người con gái ở độ tuổi xấp xỉ luôn có thể cùng nhau tạo ra những niềm vui bắt tận. Trên dọc đường đi vang lên tiếng cười đùa che đi những nỗi buồn trong lòng hai người, đề cuộc sông thêm tươi vui hơn.
Bỗng nhiên, Tuyết Lạc dừng bước.
Viên Đoá Đoá đi phía sau liên đâm sâm vào lưng Tuyêt Lạc.
“Dừng đột ngột thế? Sẽ xảy ra tai nạn đấy!” Viên Đoá Đoá vui vẻ, thoải mái trách móc một câu. Cô không tin mình không chạy nhanh bằng Lâm Tuyết Lạc gây gò.
“Là Phượng Diệc Ngôn. Anh ấy nhìn thấy tớ rồi. Đoá Đoả, cậu có thể giú tớ chặn anh ta một lúc được không?
Tớ thực sự không muốn nói gì với anh ta cả.”
Vết thương trên mặt Phương Diệc Ngôn đã đỡ hơn nhiều, nhựng trên phía xương mày vẫn còn vết tụ máu mờ mờ. Tuyết Lạc biết mình nên bước tới hỏi thăm vết thương của anh ta nhưng cô không muốn làm thế.
Thứ nhất, quan tâm sẽ loạn hết lên.
Thứ hai, mình đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với anh ta, cũng như là mẹ của anh, vì vậy cũng không cần phải dây dưa không rõ nữa. Không phải là Tuyết Lạc lạnh lùng vô tình, mà cô càng quan tâm anh ta sẽ chỉ càng kéo Phương Diệc Ngôn xuông nước mà thôi.
Dụa vào tính tình hung hăng càn quầy, gian ác, dựa vào thân phận huyện bí ở Thân Thành của anh, Phương Diệc Ngôn sao có thể đấu lại anh được?
Thay vì làm hại Phương Diệc Ngôn, thà rằng hôm nay lạnh lùng, cắt đứt mọi quan hệ với anh ta.
Điều duy nhất Tuyết Lạc tiếc nuối chính là tình bạn hai năm nay giữa mình với Phương Diệc Ngôn.
Nhưng trước mắt, chính bản thân Tuyệt Lạc cũng không thể làm chủ được.
“Yên tâm đi, để tớ lo! Coi như là đền tội cho việc tối hôm ấy tớ kết bè với Phong Hàng Lãng lừa cậu!” Viên Đoá Đoá thê thôt nói.
Tuyết Lạc quay người lê bước rời đi, Phương Diệc Ngôn quả nhiên chạy như bay tói: “Tuyệt Lạc… Tuyêt Lạc.
“Đàn anh Phương… Đàn anh Phương, anh đừng đi vội, em tìm anh có việc ạ.” Viên Đoá nhanh chóng.
chặn Phương Diệc Ngôn đang đuổi theo Tuyết Lạc lại.
“Viên Đoá Đoá, em đừng có náo loạn!
Anh tìm Tuyết Lạc có việc gấp!”
Phương Diệc Ngôn muốn đầy tay Viên Đoá Đoá ra.
“Anh đừng có bám lầy Tuyết Lạc nữal Bạn ây đã là vợ người khác rồi!”
Cho dù Viên Đoá Đoá nói gì cũng không chịu buông tay Phương Diệc Ngôn. Đương nhiên cô biết, Tuyết Lạc đã vạch rõ ranh giới với anh ta cũng là vì tốt cho anh ta thôi.
“Anh chỉ muốn đích thân hỏi thăm cô ây vài câu.” ` Giọng nói Phương Diệc Ngôn trở nên nặng nề, nhẫn nhịn hơn.
“Anh có nghỉ ngờ gì thì hỏi em đi. Em nghĩ em có thê cho anh câu trả lời.”
Viên Đoá Đoá không cân hỏi cũng “
đoán được Phương Diệc Ngôn muốn hỏi Tuyết Lạc những gì.
“Nhưng anh không muốn hỏi em! Anh muốn Tuyết Lạc tự mình nói với anh.”
Phương Diệc Ngôn vẫn có chấp.
“Em biết anh muốn hỏi gì.” Viên Đoá Đoá cướp lời Phương Diệc Ngôn: “Có phải anh muôn hỏi Tuyết l, VÌ Sao bạn ây trong một thời gian ngăn như vậy đã yêu người khác, gả cho Phong Lập Hân. Em thay bạn ấy trả lời anh, Tuyết. Lạc Ông hám tiêm giỗng nhử người Hạ gia nói..
“Anh biết Tuyết Lạc không phải là người nhự thế.” Phương Diệc Ngôn có chút trở nên kích động.
“Vậy anh biết vì sao quyết Lạc trong.
khoảng thời gian ngắn như thê đã gả đi không?” Viên Đoá Đoá hỏi ngược lại.