“Nhó” của Diệp Thời Niên chính xác là rất nhớ!
Bởi vì Phong Hàng Lãng mà tiệp tục không tới đây cậu ta sẽ bị người phụ nữ bế Du Du có công phu nghìn năm kia bức đến chết!
Thật ra cũng không đến mức chết nhưng Diệp Thời Niên nhất định sẽ phát điên!
Đôi môi mỏng của Phong Hàng Lãng khẽ nhéch lên, gặn từng chữ lạnh lẽo đáp lại một câu: “Tôi cũng rất nhớ cậu!”
Lời này như thế nào lại nghe đến mức khiên người ta hoảng sợ?
Trên thực tế, câu nói này lại thiếu một động tác, đánh! Đúng ra sẽ là “Tôi cũng rất muốn đánh cậu!”.
Diệp Thời Niên đã đi theo Phong Hàng Lãng được bồn năm, từ khi tập đoàn GK mới chập chững bước vào kinh doanh cho đền khi phát triển hùng mạnh như: ,Pây. nh | Diệp Thòi Niên cũng có thể coi là càng vất vả công lao càng lớn. Phong Hàng Lãng thích tính ngay thẳng và sự cứng ‹ cỏi bền bỉ như một võ sĩ quyên anh của Diệp Thời Niên.
Trong hầu hết các trường hợp, Diệp Thời Niên chỉ biết vâng lời làm việc, rất ít khi có ý kiến riêng của chính mình. Trước Phong Hàng Lãng khôn ngoan và tài giỏi, cậu ta lại càng lười sử dụng bộ não của mình. Chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao chẳng phải là càng nhẹ nhàng càng nhanh chóng hơn sao?
Chỉ là bây giờ, Diệp Thời Niên thế nhưng lại không thê đối phó với một người phụ nữ chân yêu tay mêm. Mỗi lân Phong Hàng Lãng rời đi không quá 24 giờ, cậu ta lại đủ loại kêu cha khóc mẹ, điện thoại lúc nào cũng không ngừng đồ chuông.
Tuyết Lạc theo bản năng nghiêng tai lãng nghe, đặc biệt là câu kia “anh cũng rât nhớ em” ° làm cô không khỏi tò mò, đến cuối cùng kiểu người phụ nữ như thế nào mới khiến ng Hàng Lãng rất nhớ?
Tuyết Lạc nghĩ tới Nina, người phụ nữ thông thạo tiếng Tây Ban Nha kia, thân hình cao gây và xinh đẹp, mầu chốt là người ta vừa xinh đẹp vừa thông minh.
Phong Hàng Lãng coi trọng người phụ nữ tài năng Nina là điêu hoàn toàn hợp lý.
Chỉ là vì cái gì mà người đàn ông đang nói câu “anh cũng rất nhớ em”
kia lại đang nghiên răng nghiền lợi như sắp muôn đánh người đên nơi.
Trong khi Tuyết Lạc đang nghi ngờ suy nghĩ thì Phong Hàng Lãng đã đứng dậy. Anh duôi cánh tay dài của mình và cầm lấy một lọn tóc cạnh thái dương Tuyết Lạc, để chúng luôn qua các đốt ngón tay anh. Anh thích mái tóc dài mêm mại của cô và thích cảm giác tinh tế khi mái tóc dài của cô trượt qua kế tay.
Người đàn ông này chỉ thích nghịch tóc cô, Tuyệt Lạc có chút không nghe lời mà vén mái tóc dài ra sau vai, không cho anh tiếp tục giở trò ái muội.
“Ở nhà ngoan một chút, có việc gì gọi cho tôi.”
Lại là câu dặn dò này, luôn bắt cô phải ngoan, quả thực là lời nói dành cho đứa trẻ lên ba. Giống như cô gả vào Phong gia chỉ là con vật cưn ng.
Nhưng so với Đại Cáp, ít nhất cập bậc của cô cao hơn một chút, còn có thể tự do ra vào Phong gia và ăn chung bàn cùng với chủ nhân.
Đại Cáp, một con chó husky ngu ngôc được Phong gia nuôi dưỡng. Một khi đã: ngu thì thân cũng ngăn không được!
Sau một Cuộc điện thoại, Phong Hàng Lãng bị người phụ nữ “rất nhớ” kia gọi đi. Không thể không nói, cuộc sông vệ đêm của anh ta thực sự đầy màu sắc. Nhưng anh ta đi rồi cũng tốt, cô đỡ phải mỗi ngày tỉnh dậy lại phát hiện đối với một người lại yêu thêm một chút!
Sau khi Phong Hàng Lãng rời đi, Tuyết Lạc đột nhiên liên trở nên yên lặng. Lắng lặng nhìn chằm chằm miệng thịt thứ tư trong bát, trầm ngâm.
Người đàn ông đó ăn liên tiếp bón miệng mỡ, như thế nào lại không cảm thây ngán? Nếu đổi lại là chính mình, thì nửa miếng cũng nuốt không trôi.
Trái tim này cứ thế bị ấm áp bao phủ.