“Đừng vội! Bất cứ khi nào anh đến bệnh viện Massachusetts, đến lúc đó em sẽ trả lại cho anh giây chứng nhận kết hôn để anh có thể gửi cho người phụ nữ đó một món quà gặp mặt.”
Phong Hàng Lãng mơ hồ nhớ ra hôm đó quản gia Mạc đang câm cái hộp gắm đựng giấy chứng nhận kết hồn trong đó, định đưa cho Phong Lập Hân lây làm quà gặp mặt cho Lâm Tuyết Lạc. Nhưng giữa đường lại bị anh cướp mất.
“Em không đưa cũng được, vậy không cần nữa. Anh sẽ trực tiếp nói với Tuyết Lạc Phong Hàng Lãng em chính là chồng hợp pháp của con bé!
Nếu con bé không tin có thể đến cục dân chính đề kiêm tra.” Phong Lập Hân không bị Phong Hàng Lãng uy hiếp.
Phong Hàng Lãng nở nụ cười nhẹ: “Nhưng nêu như em nói với cô ấy, em lây giây chứng nhận kết hôn này là hoàn toàn chỉ là thủ thuật để cho anh sang Mỹ điều trị, anh nói xem cô ấy sẽ đau lòng hay không?”
Dừng lại một chút, Phong Hàng Lãng lại nói tiếp: “Phải rôi, anh đê Nghiêm Bang chuẩn bị cho em kế hoạch sinh con đó, em cũng rất thích! Nhưng em dâu yêu quý của anh lại không thích chút nào! Bởi vì lúc quay vê cô ây đã thuận tiện mua thuốc tránh thai! Còn có, em không muôn nói với cô ta, em ngủ với cô ây chỉ là vì mục đích sinh con! Tối thiểu thì bây giờ vẫn chưa muôn nói với cô ây!”
Phong Lập Hân im lặng một hồi lâu.
Một lúc lâu sau, anh ta thở dài yếu ót: “Hàng Lãng, rồi có một ngày, em sẽ hồi hận vì đã làm tồn thương Tuyết Lạc.”
“Chuyện sau này, ai biết trước được chứ! Nhưng ít nhất hiện tại em một chút cũng không thấy hồi hận!”
Phong Hàng Lãng nhẹ nhàng đắp tâm chăn mỏng cho Phong Lập Hân: “Anh à, anh nền biết răng một người phụ nữ bị người đàn ông mình yêu quý bỏ rơi, sẽ đau đớn không muôn sống đến mức nào? May mà bây giờ, Lâm Tuyết Lạc cô ta ít nhất vẫn còn đang ảo tưởng!”
Sự thờ ơ dưới tích tụ của thù hận khiến cho Phong Lập Hân bị sóc.
“Hàng Lãng, lẽ nào em không muốn có con sao? Một thiên thân nhỏ hoạt bát đáng yêu có cùng huyết thống với chính mình!” Phong Lập Hân dò hỏi.
“Anh nên hiểu rằng, với trạng thái tinh thần hiện tại của em không thể chấp nhận được Thay vì áp đặt như vậy, đối với đứa trẻ mới chào đời đó chỉ làm khổ nó mà thôi!” Phong Hàng Lãng thờ ơ vô tình.
Phong Lập Hân lại rơi vào trâm tư.
Anh Khôi ti khỏi suy nghĩ, lẽ nào là anh ta đã quá vội vàng rôi? Bản thân làm như vậy là đang giúp cho Phong Hàng Lãng hay là đang hại em trai của anh ta đây?
Và cũng làm cho Tuyết Lạc vô tội bị liên lụy vào chuyện này!
“Hai anh em chúng ta nói về chủ đề gì thư giãn xíu đi.” Phong Hàng Lãng cắt ngang sự im lặng ngột ngạt: “Hãy nói về anh, làm sao làm sao lại bị hỗ ly tỉnh Lam Du Du mê hoặc được vậy?
Em đã gặp qua cô ta rồi… cảm thấy cũng không tới nỗi quá xinh đẹp! Anh đã ngủ với cô ta chưa?”
Mỗi câu nói Phong Hàng Lãng đều có mục đích. Nói một cách dí dỏm như vậy cũng đúng.
Khi nhắc đến Lam Du Du, trong mắt của Phong Lập Hân liền xẹt qua một tia sáng, nhưng rất nhanh liền vụt mắt.
“Người cũng đã chết rồi, em còn nhắc đên cô ây đề làm gì. Anh đã nói rồi, anh bị thương không có liên quan đến cô ấy! Em còn ở đó điều tra một người đã chết, còn ý nghĩa gì sao?”
Phong Lập Hân tựa hồ ngửi ra được ý đồ của Phong Hàng Lãng.
Ngay cả khi Lam Du Du đã chết, Phong Hàng Lãng cũng sẽ dùng hết sức lực đề duy trì nó.
“Nói chuyện phiếm thôi mà, anh đừng căng thẳng như vậy. ” Phong Hàng, Lãng cười nhạt: “Em thật sự rât hiếu kỳ, nêu người phụ nữ Lam Du Du đó còn sống liệu anh có bị cô ta mê hoặc rôi lại yêu cô ta nữa hay không?”
Phong Lập Hân không trả lời câu hỏi của Phong Hàng Lãng, mà quay đầu lại và nhìn chăm chằm vào bức ảnh nhăn nheo.
Đáp án là hiển nhiên.