Nhìn thấy nước mắt của Viên Đóa Đóa, Tuyết Lạc lại không thê buôn bực được nữa: “Đóa Đóa, cậu làm sao thế? Sao lại buồn nữa rôi2”
“Không, không sao cả. Tớ đang vui cho cậu nhai”
Viên Đóa Đóa nhìn Tuyết Lạc, bày ra một nụ cười rực rỡ xán lạn, lại phục hồi vẻ hoạt bát như bình thường. Cô giành lầy một phong bì trên tay Tuyết Lạc, “Nêu Phong phu nhân đã có tiên như thế, tớ cũng không khách sáo nữa nhé. Đúng lúc tớ đang thiếu một nghìn tiền phí ký túc xá.”
Lấy tiền từ trong phong bì ra đêm đúng mười tờ một trăm tệ, Viên Đóa Đóa lại trả phong bì lại cho Tuyết Lạc: “Một nghìn này tớ mượn cậu. Đợi tớ làm việc có tiền lương sẽ trả lại cho cậu. Vốn dĩ tớ đang Suy nghĩ có nên quay về viện phúc lợi đề ở nhờ hay không, nhưng chuyên xe về viện phúc lợi không tiện lãm, phải ngồi tận ba chuyên xe mới có thể về đến trường.
Có một nghìn cậu cho mượn đây tớ sẽ không cần phải chạy đi chạy lại nữa.
Vừa nhắc đến phí ký túc xá, Tuyết Lạc bỗng mơ hồ ngơ ngác một lúc.
Không phải cô đang muốn trốn khỏi sự dây dưa với Phong Hàng Lãng hay sao?
Hay nói chính xác hơn là cho bản thân thời gian và không gian đề quên đi người đàn ông tên Phong Hàng Lãng đó.
Tuyết Lạc phải nhân lúc người đàn ông đó còn chưa thâm nhập sâu vào tâm hôn cô mà quên anh ta đi.
Hai người bọn họ sẽ không có kết quả gì tốt đẹp. Bất luận là trên phương diện đạo đức hay phương diện pháp luật, cô đều không thể yêu anh ta được.
Cho nên Tuyết Lạc phải bóp chết đoạn tình cảm này từ trong trứng nước.
Mà ở lại tại trường hoàn toàn có thể giải quyết được vẫn đề khó khăn này.
Coi như là giải quyết được cho Tuyết Lạc một vấn đề lớn.
“Thế nhanh đi thôi, chúng ta cùng đi làm thủ tục đăng kí ký túc xá. Tối nhất là có thể được phân cùng một phòng ký túc xá. Đúng rồi, không phải cậu có quen biết với hội phó hội học sinh à? Nói anh ta giúp chúng ta một chút.” Tuyết Lạc lôi kéo Viên Đóa Đóa về phía phòng nộp phí.
Viên Đóa Đóa quay đâu nhìn Tuyệt Lạc như nhìn người ngoài hành tính, vô cùng ngạc nhiên: “Ïớ không nghe nhằm đấy chứ? Cậu muốn ở cùng với tớ trong trường á? Cậu bị ngốc à? Cả cái biệt thự nhà họ Phong thì không ở, cứ phải chen chúc trong cái phòng bé tí với ba người khác làm gì?”
Thực ra Viên Đóa Đóa làm SaO CÓ thể hiểu được nỗi khổ khó nói của Tuyết Lạc được.
ỞƠ trong nhà họ Phong khó mà tránh được tiệp xúc với Phong Hàng Lãng.
Mà mối tình đầu của Tuyết Lạc sao có thể là tên Phong Hàng Lãng một tay lõi đời trong chuyện tình cảm chứ.
Chẳng. cân phải diễn nói ngon nói ngọt cũng đủ làm nội tâm của Tuyết Lạc loạn cào cào lên chứ đừng đên ôm eo một lúc hay hôn trán một cái.
Tuyết Lạc cảm thấy nếu mình không đi khỏi nhà họ Phong thì vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi cảnh dây dưa với Phong Hàng Lãng.
Có thể anh ta thích cô chỉ là đam mê nhát thời nhưng Tuyết Lạc lại là thật lòng. Dưới sự vô tâm đùa giỡn của anh ta, Tuyết Lạc từ từ rơi vào tay giác, từ từ đánh mất bản thân mình.
Nếu như không sớm ngăn chặn, Tuyết Lạc nghĩ răng cô sẽ càng lún sâu vào chuyện này, cuôi cùng sẽ gặp phải kêt quả không tốt đẹp gì.
Giữa hai người bọn họ, không chỉ có bức tường đạo đức mà còn có cả SỰ ngăn câm của pháp luật.
Cho nên đã có cơ hội ở trong trường tốt như thê này, Tuyết Lạc đương – nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thê sửa sai thành đúng của mình.
“Ở trong trường thì đã sao? Năm bón học hành bận rộn như thế, với cả còn phải bận viết luận văn tốt nghiệp mà.”
Lý do của Tuyết Lạc vẫn có chút khách quan.
“Với tớ mà cậu còn che trên dấu dưới cái gì? Lâm Tuyết Lạc, cậu có thấy mệt mỏi không?” Viên Đóa Đóa than thỏ: “Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra cậu muốn trôn tránh Phong Hàng Lãng đúng không?
Cậu là vợ của Phong Lập Hân, Phong Hàng Lãng là em chông của cậu, mỗi quan hệ này thật khó giải quyết.”
“Có điều lần này tớ ủng hộ cậu ở trong trường. Cho dù cậu với Phong Hàng Lãng là thật tâm với nhau thì trước tiên cũng phải bỏ đi cái chức danh vợ của Phong Lập Hân đi đã.
Bắt kể là chuyện tình có đẹp đến mức nào đều không nên đâm đầu vào ngõ cụt. Càng không nên trái với đạo đức và luân thường đạo lý.” Lời nói của Viên Đóa Đóa nghe thật sự rất hợp tình hợp lý.