Có một vài chuyện, chỉ là hạt bụi trong sâu thắm ký ức. Mặc dù nó sẽ rât khó khăn!
“Tuyết Lạc, cậu nói xem cái tên Phong Hàng Lãng kia cũng thật quá đáng, cãi nhau thì cãi nhau thôi, chuyện lớn như vậy xảy ra, thê nhưng lại không thèm quan tâm hỏi một câu?” Viên Đóa Đóa không hiểu tại sao ba ngày qua Phong Hàng Lãng lại dửng dựng không quan tâm đến Lâm Tuyết Lạc. Trong ân tượng của cô ây, Phong Hàng Lãng hoàn toàn không phải là một người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn. Chẳng lẽ lần trước tôi ở Dạ Trang, còn có cả hôm đó khiêng Tuyết Lạc về, đều là giả sao?
“Như vậy không phải rất tốt sao! Vừa hay tớ li được thoải mái không bị ai quây rày!” Tuyết Lạc nói rồi bỏ một miêng nâm vào miệng, nhưng lại giồng như đang nhai sáp.
“Thôi đi Tuyết Lạc, cậu đừng giả vò nữa. Tối qua tớ đã nhìn thấy cậu lén khóc lóc rôi.” Viên Đóa Đóa vôn là không muốn vạch trần Tuyết Lạc, nhưng vẫn không nhịn được mà thốt ra.
Động tác của Tuyết Lạc đông cứng lại, Viên Đóa Đóa này quá thông minh. Nhưng mà may mãn thay, Phương Diệc Ngôn đã không lật tẩy việc Phong Hàng Lãng giả danh Phong Lập Hân!
Hiện tại sự việc đã kêt thúc, không ngờ còn vì Phong gia mà suy nghĩ nhiêu đến vậy. Tuyết Lạc cảm thây bản thân mình thực sự không phải là thảm hại bình thường nữa rồi.
“Khi tớ nhớ đến ba mẹ tớ, thì tớ cũng sẽ khóc.” Tuyết Lạc mơ hồ đáp.
“Tuyết Lạc, quan hệ tình cảm của cậu và Phong Hàng Lãng đã phát triển đến mức nào rôi? Hai người… hai người đã ở cùng nhau chưa?”
Viên Đóa Đóa hỏi lòng vòng, rốt cuộc hai người đã ngủ. cùng chưa? Nhưng nhìn thây dáng vẻ chán nản của Tuyết Lạc, cô ây lại xua tay nói: “Quên đi, tớ không hỏi nữa! Có hỏi thì cậu cũng không nói! Cho dù thật sự đã ngủ rôi, thì câu chắc chắn sông chết không chịu thừa nhận!”
Biết thế rồi còn hỏi làm gì?
Tuyết Lạc không vui vẻ thưởng cho Viên Đóa Đóa một cái trợn mát. Rồi sau đó nhanh trí đổi sang một chủ đề khác: “Mà này, Mạch Duy Dân của nhà cậu đâu? Sao học kỷ này chưa thấy anh ấy đến trường tìm cậu.”
“Anh ấy kết hôn rồi! Kết hôn với một nữ sinh viên trường nghệ thuật chuyên nghiệp, mới 20 tuổi. Song hỷ lâm môn, được làm ba rồi.” Viên Đóa Đóa vừa cười vừa nói ra những lời này.
Một người, giả tạo hơn ba năm, nhã nhặn lịch sự, hơn nữa cũng tràn đầy yêu thương. ‘Viên Đóa Đóa rất biết ơn vì Mạch Duy Dân đã khiêm nhường, như một người chú bao dung cô suốt bao năm qua. lt ra thì anh ây thực sự quan tâm đến cô ấy về vật chất lẫn tỉnh thần và cũng hồ trợ cô ây – về mặt tài chính. Cô ấy thực sự rất biết ơn!
Tuy nhiên, chỉ một lần nghe: lén vô tình đã làm hỏng dáng vẻ của một quý ông đã giả dôi hơn ba năm! Vì vậy, cô ây thẹn quá hóa giận.
Tuyết Lạc im lặng, không biết bình luận thế nào về hành vi có quá nhiều thay đổi này của Mạch Duy Dân.
“Tớ đã hỏi anh ấy, tại sao lúc đầu lại lựa chọn theo đuồi tớ? He he he he, đoán xem anh ây nói gì?” Viên Đóa Đóa cười rạng rỡ, như thể không nhìn thấy một biểu cảm buồn nào cả.
“Anh ấy nói gì? Nói cậu đủ mạnh mẽ?
Đủ cứng cáp rồi?” Tuyết Lạc hỏi.
“Không, Không, Không! Không liên quan gì đến những thứ này! Anh ây thệ nhưng lại nói.. . Lần đâu tiên nhìn thấy tớ đã chắc chắn rang tớ là một xử nữi Thật mắt dạy, xử nữ chúng ta đã đào mộ của gia đình anh ây trong kiếp trước hả? Chỉ đáng bị chơi như thê này thôi sao?” Viên Đóa Đóa phẫn nộ.
Tuyết Lạc lại im lặng. Dường như ti sự không ngờ rảng một người đàn ông trông như một ông chủ lịch thiệp như Mạch Duy Dân lại có sở thích thấp kém và thô tục đến như vậy?
Điện thoại di động của Tuyết Lạc đột ngột vang lên, cät ngang sự im lặng của họ.
“Nhất định là Phong Hàng Lãng! Tớ có linh cảm rât mãnh liệt!” Viên Đóa Đóa thề thốt nói.