Về sau khi nghĩ lại, Hạ Dĩ Kỳ liền hiểu ra chuyện hộp bánh gato xoài kia là Hạ Dĩ Câm cô ý giở trò để cô mang bánh tới Phong g gia khiến cô phải chịu nhục nhã, Hạ Dĩ Kỳ vẫn muôn tìm cơ hội trả thủ chị gái Hạ Dĩ Cầm.
Tuyết Lạc vốn định lên tiếng giải thích nhưng lại bị Hạ Dĩ Cầm ra hiệu đừng nói.
“Dĩ Kỳ, chị tới bồi Tuyết Lạc ăn bữa tối, thế nào lại thành tự rước nhục?
Em không xem Tuyết Lạc là em gái thì thôi, nhưng chị xem Tuyết Lạc như em gái ruột thịt.” Hạ Dĩ Cầm nhàn nhã nói.
“Hahal Hạ Dĩ Câm, ít lừa mình dôi người đi! Hiện tại cả Thân Thành này aÌ chẳng biết tối nay chị tới hẹn hò với Phong Hàng Lãng? Chỉ tiếc người ta căn bản cũng không đề chị vào mắt!
Thật đúng là đem mình làm trò cười mài”
Thật vất vả mới tìm được cơ hội rửa sạch nhục nhã trước kia, sao Hạ Dĩ Kỳ. có thê dễ dàng bỏ qua!
Ở bên kia, người mẹ như Ôn Mỹ Quyên. nhìn thấy, làm sao bà có thẻ ngồi yên nhìn đứa con gái thứ hai của mình nói năng thiếu lễ phép liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Dĩ Kỹ! Không được làm loạn!”
Sau đó lại đem sự khó chịu trút lên người Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, không phải mợ đã nói cháu, làm sao cháu lại đem chị Cảm của mình đến đây để làm trò cười chứ?”
“Mẹ, Tuyết Lạc không có…” Hạ Dĩ Cằm lập tức lên tiếng bênh vực Tuyết Lạc.
“Bác gái Hạ, bác đang nói người nào đùa Bi Đại tiểu thư vậy?” Là Phong Hàng Lãng.
Giọng nói mạnh mẽ lại quyến rũ như một chén rượu nông đậm, tràn đầy vẻ nam tính của một quý ông vang lên.
“Phong… Phong Nhị thiếu gia, cậu tới rồi. Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Khuôn mặt mẹ Hạ lập tức trở nên hưng phần Vui vẻ.
“Hạ tiểu thư, thật xin lỗi, tôi đến muộn.” Phong Hàng Lãng, nhìn về phía Hạ Dĩ Câm áy náy nói.
“Phải là tôi nói xin lỗi mới đúng. TÔI và Tuyết Lạc đã gọi đồ ăn trước rồi.’ Hạ Dĩ Càm ôn nhu lên tiếng.
Phong… Phong Hàng Lãng? Hắn…
hắn thế mà tới thật? Hạ Dĩ Kỳ giông như bị kinh sợ. Bởi vì cô nhớ rõ, Phong Hàng Lãng đã khiến cô nhục nhã bao nhiêu.
“Phong Nhị thiếu gia, mọi người trò chuyện đi. Dĩ Kỳ, chúng ta đi thôi.” Mẹ Hạ vội vàng lôi đứa con gái thứ hai không biết điều đi khỏi.
“Xin cứ tự nhiên.” Phong Hàng Lãng mang dáng vẻ quý ông lịch thiệp lên tiêng.
Mợ ởi rồi, Hạ Dĩ Kỳ làm loạn cũng đi rồi, chính cô ở lại sẽ trở thành kỳ đà cản mũi, cô hiển nhiên cũng nên đi.
Mới chỉ ăn được một miếng bánh Mousse trong đĩa, Tuyết Lạc vội vàng đứng dậy. “Chị Dĩ Cầm, chị và Phong Hàng Lãng trò chuyện vui vẻ, em..
em muôn vệ Phong gia chăm sóc Phong Lập Hân. Em đi trước nhé.”
“Tuyết Lạc đừng vội, ở lại chúng ta cùng nhau ăn bữa tôi đi. Thuận tiện, sau % Phong Nhị thiệu gia có thể chở em về.” Hạ Dĩ Cầm dịu dàng nói với vẻ quan tâm Tuyết Lạc giông như thật sự xem cô ây là em gái ruột của mình.
“Không cần, em có thể tự gọi taxi.”
Nói xong, Tuyết Lạc vội vàng giông như chạy trôn rời đi.
Hạ Dĩ Cầm vốn tưởng Phong Hàng Lãng tới đây chỉ muôn diễn một chút nhựng không ngờ hắn lại thật sự ngồi xuông ngay ngắn trước mặt cô.