“Không mệt! Anh rất thích ôm em như thế này. Rất mềm mại, rất dễ chịu.”
Phong Lập Hân không ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình với Tuyệt Lạc.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm cổ chặt hơn.
Thậm chí thỉnh thoảng có những cuộc tấn công mạnh mẽ vào ngực cô.
Lúc đó Tuyết Lạc rất căng thẳng. Cô thực sự không quen khi tiệp xúc thân mật như vậy với Phong Lập Hân.
Điều này khiến cô không ngừng nghĩ đên một người tên Phong Hàng Lãng!
Tuyết Lạc bị sốc khi suy nghĩ này lóe lên trong. đầu, làm sao cô có thể nghĩ đến người đàn ông khác khi thân mật với chông mình? Hơn nữa người đàn ông đó lại là Phong Hàng Lãng!
“Lập… Lập Hân, hay là đề em ngồi Xuông bến cạnh đi.” Tuyết Lạc lại yêu câu lân nữa.
Lưng của Tuyết Lạc đối diện với Phong Lập Hân, vì vậy cô không thể nhìn thây khuôn mặt của Phong Lập Hân, thỉnh thoảng khi muốn quay đâu lại nhìn anh ây, nhựng Phong Lập Hân sẽ dùng cái căm mạnh mẽ của mình để ngăn ‘ Tuyết Lạc xoay người, hoặc là anh sẽ cần mạnh lên dái tai của cô.
Có một chút đau nhè nhẹ. Dường như đó là một trừng phạt cho việc cô không ngoan ngoãn.
“Anh chỉ muốn ôm em như thế này!
Còn muốn em gọi ông xã.” Mặc dù giọng nói của anh ấy già cỗi và trầm mạnh, nhưng giọng điệu hồng hách của anh ây giông hệt người đàn ông kia.
Ôi trời ơi, mình bị ma nhập sao? Làm sao lại có thê cứ liên tục nghĩ đến người đàn ông Phong Hàng Lãng kia chú!
Tuyết Lạc thực sự muốn tự đánh ngắt mình luôn.
Khẽ hôn lên chiếc cổ trắng nốn của cô, Tuyết Lạc không ngừng co cô lại để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Nhưng bắt cứ khi nào chú ý đến phần bên trên, thì lại quên mắt phải chú ý cảnh giác cả phân dưới.
Nhưng khi Tuyết Lạc phát hiện ra phân mêm mại của mình đang bị tấn công, bàn tay to lớn đó sẽ miễn cưỡng rút lui khi cô phát hiện ra.
Giống một trò chơi săn bắn và bị săn đuôi!
Làm thế nào mà Phong Lập Hân lại có thể gian ác như Phong lào Lãng?
Được rồi, chính mình lại không nhịn được nghĩ đến cái người đàn ông không biết xáu hỗ đỏ nữa rồi!
“Tuyết Lạc, sinh cho anh một đứa con đi.: Phong Lập Hân nghiêm túc nói. Rõ ràng đó là một giọng điệu thương lượng, nhưng khi nói ra thì lại giông như một loại độc đoán không đê người ta từ chối.
Tuyết Lạc ở trong lòng hơi giật mình, thần thể nhỏ bé khẽ run lên, sinh con cho Phong Lập Hân? Mình thực sự vẫn chưa có nghĩ đến chuyện này!
Làm sao để trả lời anh ấy đây?
Mình là vợ anh ấy, có lẽ không thể từ chối anh ấy!
Nhưng Tuyết Lạc thực sự chưa từng nghĩ là mình sẽ sinh con cho anh ấy.
Sinh một đứa con đối với Tuyết Lạc mà nói , thì đó là một điều quá là xa Vời.
Cô đã nghĩ đến việc thi tuyển sinh sau đại học, „nghĩ đến Việc ra nước ngoài học tiếp và nghĩ đến việc tìm một công việc có thê nhận ra giá trị cuộc sông của mình đề nuôi sông bản thân, nhưng cô chưa từng có kế hoạch sinh con.
“Em không muốn sinh con cho anh?”
Thấy Tuyệt Lạc lâu như vậy không trả lời, trong lòng Phong Lập Hân tràn đầy sự không hài lòng hỏi cô.
“Không, không phải đâu. Chỉ là em chưa từng nghĩ đên việc sinh con..
sinh con sớm như vậy.” Tuyết Lạc vội vàng giải thích: “Chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ bàn bạc lại, được không?”
“Phải đợi đến khi em tốt nghiệp đại học sao? Hình như có hơi lâu.”