Dựa vào thân phận thân bí của Phong Hàng Lãng ở tập đoàn tài chính hiên hách ở Thân Thành, với vẻ ngoài vừa anh tuần, lãng tử lại vừa đầy mị lực, đúng là một người đàn ông kim cương từ xương cồt! Anh ta muốn tìm phụ nữ thì chẳng phải hát tay gọi một cái là có ngay sao? Dễ như trở bàn tay!
Vì vậy, Tuyết Lạc nghĩ khả năng Phong Hàng Lãng nửa đêm canh ba làm quá mọi chuyện, tự mình chạy đến trường tìm cô rất ítl Ít nhất là thiều một động cơ nhất định!
Nếu khả năng của Phong Hàng Lãng rất ít, sẽ là ai nhỉ? Không phải là Phương Diệc Ngôn đây chứ?
Nghe người ở hội sinh viên nói, chuyên bay của Phương Diệc Ngôn bị lùi lại rồi, phải đên chiêu ngày mai mới về trường được.
Vậy là ai đây? Lại còn xưng là chồng cô nữa?
Trong lúc Tuyết Lạc đang mơ hồ không hiểu, Viên Đoá. Đoá đã gập gáp đi vào, một tay năm lấy tay Tuyết Lạc, vừa kéo vừa lôi cô từ giường dậy.
“Đoá Đoá, rốt cuộc là ai? Trông cậu hùng hỗ cứ như là dân mạn di ây.”
Tuyêt Lạc mặc áo ngủ ngôi dậy.
“Người… người đấy. ngồi.. . ngồi xe lăn! Còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, tớ… tớ không nhìn rõ mặt! Có lệ là..
Có lẽ là…” Viên Đoá Đoá thở hồng ˆ hộc nói. Chạy ‹ đến nỗi cô sắp thở không ra hơi rồi.
Vở kịch này, diễn không dễ chút nào!
Vấn đề là Viên Đoá Đoá không biết nói dối!
Cũng may là năng lực phát giác của Tuyết Lạc rất “cao”.
Phong Hàng Lãng nói, mấy lời vừa rồi có lẽ đủ đề lừa Tuyết Lạc xuống lầu, Viên Đoá Đoá lúc ây còn không tin. Vì Phong Hàng Lãng nói với cô mây lời ây, cũng không có trọng điểm quá nhỉ? Vấn đề là còn chưa nói ra tên nữal “Là Phong Lập Hân!” Tuyết Lạc lập tức vô củng hưng phần, nhanh Tiếng bật dậy, mặc áo ngủ, đi giày rồi đi một mạch xuống lầu.
Đã muộn thế này rồi, Phong Lập Hân sao lại tới đây? Lúc ấy, Tuyết Lạc không nghĩ nhiều. Cho rằng tất cả là do mình “tiên trảm hậu tâu”. Cũng không thương lượng gì với Phong Lập Hân cả liên tự mình quyệt định chọn ở lại trường.
Chạy một mạch xuống lầu, Tuyết Lạc không nhìn thấy, Phong Lập Hân trên chiêc xe lăn ở công chính ký túc.
“Di ơi, người tìm con đã rời đi rồi ạ?”
Tuyết Lạc vừa nhìn ra ngoài, vừa hỏi người quản lý ký túc.
Quản lý ký túc còn chưa mở lời đã dùng tay chỉ ra cửa ngoài. Lúc â ấy Tuyệt Lạc không nghĩ gì cả liền đi ra Mã khu ký túc xá nữ.
Có lẽ lúc ấy, điều duy nhất Tuyết Lạc băn khoăn là Phong Lập Hân ngôi xe lăn tới trường tìm cô. Cô là vợ của anh, không làm tròn trách nhiệm của một người vợ chăm sóc tốt cho anh, ngược lại còn gây thêm rác rồi, Tuyết Lạc vô cùng tự trách, khó chịu.
“Lập Hân… Lập Hân…” Tuyết Lạc gấp gáp gọi tên.
Đêm đã muộn. Tan đi những náo nhiệt của ban ngày, ban đêm lại có chút lạnh, dưới ánh trăng mờ, nhìn được lác đác vài ngôi sao.
Gió mang theo chút ấm áp, từng cơn, từng con thổi vào, khiến bầu không khí trở nên nông đậm, rõ nét.
Dưới bóng đèn đường lờ mờ, rừng cây đen kịt, căn bản không có bóng dáng của Phong Lập Hân.
Nữ nhân này đúng là cần phải phạt mài Gọi Phong Hàng Lãng thì không gọi, lại đôi thành Phong Lập Hân, cồ còn chạy nhanh hơn thỏ?
Trong bóng tối, bỗng xuất hiện một thân ảnh, dáng người cường tráng, mạnh mẽ, Tuyêt Lạc vừa nhìn liên nhận ra đây là Phong Hàng Lãng!
Khoảnh khắc nhìn thầy Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc sững người. Cô nghĩ người tìm đến là Phong Hàng Lãng, nhưng không thể chắc chắn đấy là anh.
Đến lúc Tuyết Lạc ý thức được mình nên nhanh chóng chạy về khu ký túc xá nữ chứ không phải ngơ người đứng đấy đợi người đàn ông kia tới bát mình thì không còn kịp nữa, sau lưng cô bị một cánh tay khoẻ khoắn ôm lấy.
Ngay sau đó, môi cô bị người đàn ông xâu xa, gắt gao bịt lại.
Tuyết Lạc dường như bị nụ hôn đột ngột này của Phong Hàng Lãng làm cho ngôcl!