Chiếc áo len dệt kim đó vốn rộng, bị Viên Đoá Đoá dùng lực kéo một cái, đề lộ cảnh xuân đẹp đế vô hạn. Mà Viên Đoá Đoá cũng được như ý.
nguyện, nhìn thây dấu căn yêu đầy hương vị tình yêu trên cổ tuyết Lạc.
“Lâm Tuyết Lạc, lần này cậu không phủ nhận được rồi nhé, tối hôm qua chắc chắn cậu với Phong Hàng Lãng có đụng chạm thân thế!”
Viên Đoá Đoá dùng ánh mắt oán hận nhìn Tuyết Lạc đang hoảng SỢ VÔ cùng: “Nhìn những \ vết này đi, đều là băng chứng thép đấy nhé! Đừng có mà nói là Phong Lập Hân đề lại, dựa vào thể chất của anh ta, chắc chắn không đề lại vết cắn mạnh bạo thế này được. Không thể làm một tình yêu nóng bỏng như vậy được!”
Sau một hồi phân tích của Viên Đoá Đoá, Tuyết Lạc thực sự không nói nên lời. Dường như ngay cả viện cớ cũng bị Viên Đoá Đoá chặn lại.
Tuyết Lạc dùng hai tay giữ chặt chiếc áo len của mình, trong lòng măng Phong Hàng Lãng hàng chục lẫn.
‘Cũng tự trách bản thân quá bất cần, chỉ chăm chăm nghĩ tới việc trốn khỏi Phong gia, đơn giản như vậy mà.
chuẩn bị cho bản thân một chút rồi lập t tứC chạy ra ngoài, thật sự không đềý: đến “chứng cứ phạm tội” trên người.
Nhìn thấy Lâm Tuyết Lạc hoảng sợ, Viên Đoá Đoá có thê chắc chắn rằng cô ây thực sự đã phát sinh quan hệ nam nữ với Phong Hàng Lãng. _Trong lòng cô ấy dâng lền một nỗi buồn kì lạ, xem ra suy nghĩ tự tí nhỏ bé ây của mìn còn chưa kịp nảy mầm đã bị hiện thực tàn khốc bóp nát rồi.
“Tuyết Lạc, cậu và Phong Hàng Lãng là thê này… Hai người thây Phong Lập Hân có thê chịu được sao?”
Viên Đoá Đoá gạt đi những suy nghĩ riêng tư của mình, thay vào đó cô ấy cảm thấy buồn cho Phong Lập Hân.
Bởi vì vào cuối giờ học thứ sáu tuần trước, Phong Lập Hân còn đến trường đề đón Lâm Tuyết Lạc, bát chấp sự dè bỉu, châm chọc của những người xung quanh. Mà Lâm Tuyết Lạc cũng kết hợp với Phong Lập Hân, hai người cùng diễn vở kịch phu thê tình sâu ,ÿ đậm, nhưng tại sao vừa mới qua cuối tuần đã thay đổi 180 độ rồi?
Hay nói cách khác, Tuyết Lạc đã trở thành loại người ác độc hai mặt, cười trước mặt đâm sau lưng 2 Không! Viên Đoá Đoá tin tưởng con người của Tuyết Lạc. Nhưng sự thật trước mắt khiên Viên Đoá Đoá thực sự khó hiểu.
Ngay cả người bạn thân nhất cũng đang nghỉ ngờ đạo đức của mình, trái tim của Tuyết Lạc dường như bị đâm rật sâu, rất mạnh. Đạo đức của mình tồi tệ sao? Rõ ràng không phải, nhưng cô thực sự đã làm chuyện ấy!
Tuyết Lạc trầm ngâm, cô im lặng trước lời chất vần của Viên, Đoá Đoá.
Cô còn có thể nghỉ ngờ chất vần gì nữa? Là trách bản thân không biêt thận trọng, giữ gìn chừng mực, hay là trách người đàn ông ây quá càn rỡ!
Thấy Tuyết Lạc im lặng là vàng, Viên Đoá Đoá dường như không thê nhẫn tâm tiếp tục trách móc cô nữa.
“Tớ biết, cốt cách con người cậu đều mang nét truyền thống phong kiến, chắc chắn là Phong Hàng Lãng bức ép cậu.” Viên Đoá Đoá thỏ dài.
“Thật sao? Nhưng tớ cảm thấy mình đã buông bỏ phóng túng bản thân đến mức mình không nhận ra bản thân nữa rồi!” Tuyết Lạc cúi đầu cười khổ.
“Tuyết Lạc, đừng tự trách bản thân như thế! Phong Hàng, Lãng là một người đàn ông đây mị lực, câu rơi vào lưới tình với anh ta là điều rất đỗi bình thường!” Viên Đoá Đoá an ủi Tuyết Lạc, còn cô vẫn im lặng, buồn bã.
Mình yêu người đàn ông đó rồi sao?
Mình đã rơi vào lưới tình với anh ta rôi sao? Tuyết Lạc không thể phân biệt được cảm giác ây là gì.
“Thật ra thì Phong Lập Hân đã bị lửa thiêu đến dạng này, gương mặt bị huỷ hoại toàn bộ, đề cậu có thê yêu anh ấy thực sự rất phi thực tế! Mà em trai anhây: Phong Hàng Lãng, vừa ưu tú như thế, anh tuần như thế lại có rất nhiều tiền… So sánh với nhau, cậu chọn Phong Hàng Lãng hoàn toàn là lựa chọn vò cùng bình thường của một người con gái! Tuyết Lạc, cậu đừng tự trách!” Viên Đoá Đoá tiếp tục an ủi.