Xem ra thanh danh của Phong Hàng Lãng trong giới kinh tế ở thành phố này là thật! Nhưng một người đàn ông, vừa nhiều tiền lại còn đẹp trai như vậy! Trời cao thật quá thiên vị hắn rồi! Đang rơi vào suy tư về Hàng Lãng, Tuyết Lạc thoáng chốc bừng tỉnh, im lặng thở dài: hai ngày nay tại sao mình cứ nghĩ về hắn như vậy? Cho dù Phong Hàng Lãng đẹp trai lắm tiền như thế nào thì cũng có liên quan gì đến mình đâu? Chồng mình là Phong Lập Hân, Phong Hàng Lãng chẳng qua chỉ là em chồng của mình thôi.
Nhớ đến người ‘chồng’ là Phong Lập Hân, Tuyết Lạc chợt vui mừng. Tuy dung mạo anh đã bị hỏa hoạn làm cho tiêu tàn, anh vẫn là một người đàn ông thật sự ưu {ú.
Tuyết Lạc không cầu mong gì nhiều, chỉ mong ‘chồng’ Phong Lập Hân có thể sớm khỏe lại, đồng thời đón nhận sự chiếu cố và chăm sóc của cô.
“Tuyết Lạc… Tuyết Lạc, nghĩ gì vậy?” Thấy Tuyết Lạc mãi không nói gì, Hạ Chánh Dương bèn thúc giục.
“Ngay cuối tuần này đi! Trách nhiệm hẹn Phong Hàng Lãng tới Hạ gia ăn tối hết sức nặng nề này, coi như giao cả cho cháu đấy.” Tuyết Lạc ngắn ra, gấp gáp nhưng lý trí mà nói. “Cậu, đừng giao cho cháu. Cậu tự mình hẹn anh ta, chẳng phải là càng có thành ý hơn sao?” Lần trước xin của Phong Hàng Lãng một trăm nghìn để quyên góp đã bị hắn hung hãn chế giễu và làm nhục một trận, bây giờ còn là một tỷ, không biết hắn sẽ còn làm gì cô. Mắng chửi thì Tuyết Lạc có thể chịu được, nhưng hắn lại làm ra những hành động xâm phạm chị dâu kia, quả thực khiến cô xấu hổ mà khó mở miệng được.
“Cậu hẹn nhưng không gặp được Phong Hàng Lãng.
Lần trước tới tập đoàn đa quốc gia GK, lại bị thư ký cản đường. Cậu muốn tới Phong gia tự mình hẹn Phong Hàng Lãng, thì quản gia Mạc đó khăng khăng nói Phong Nhị Thiếu gia bề bộn công việc, căn bản là không có thời gian gặp cậu.” Hạ Chánh Dương thở dài. “Tuyết Lạc, toàn bộ hy vọng của cậu đều gửi gắm cả vào cháu đấy.” Tuyết Lạc không biết Hạ Chánh Dương có thực sự đến Phong gia hay không, ít nhất những khi cô ở Phong gia thì chưa từng thấy lão.
“Cậu, chuyện làm ăn của cậu và Phong Hàng Lãng, cháu không hiểu. Hơn nữa, cháu ở Phong gia chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài không được chào đón, người thấp kém nói chuyện thấp kém, Phong Hàng Lãng sao có thể nghe lời cháu?” Tuyết Lạc không phải là đang từ chối, mà là đang tường thuật về tình trạng của cô ở Phong gia. Làm một người vợ, mà ngay cả gặp chồng Phong Lập Hân, cô cũng không phải cứ muốn là có thể gặp được, chứ đừng nói đến chuyện nhờ vả Phong Hàng Lãng. Hơn nữa, một tỷ để đầu tư, đối với Tuyết Lạc mà nói, chính là con số ngoài tầm với. Cô có tài đức gì mà có thể làm được việc này? Đến lúc đó không những không giúp được người cậu Hạ Chánh Dương luôn bận bịu, mà còn bị Phong Hàng Lãng làm nhục một trận, thì mắt cả chì lẫn chài tẾ: “Cháu là chị dâu của Phong Hàng Lãng mài! Phong Hàng Lãng kính trọng anh trai Phong Lập Hân như Vậy, cậu ta nhất định cũng sẽ chừa mặt mũi cho người chị dâu này.” Hạ Chánh Dương không đợi Tuyết Lạc nói hết câu đã ngắt lời.
“…” Tuyết Lạc im lặng, thật sự không biết đáp lại ra sao. Phải biết Phong Hàng Lãng kính trọng anh trai thì là chuyện của anh trai, chứ ngược lại, hoàn toàn chẳng để cho chị dâu là cô chút mặt mũi nào. Hắn chẳng những không coi trọng cô, mà còn làm nhục cô đủ đường…
Nhưng Tuyết Lạc xấu hỗ không dám kẻ với Hạ Chánh Dương. Có lẽ kể cả cô có nói rồi, lão cũng sẽ không tin. Nói không chừng còn mắng cô làm chị dâu mà không hiểu chuyện, không biết bao dung với em chồng là Phong Hàng Lãng.
“Cậu… cháu thật sự không làm được.” Tuyết Lạc thật sự không muốn nhận lời. Bởi vì chuyện này đã vượt qua ngoài phạm vi năng lực của cô.
“Tuyết Lạc a, cậu mợ nuôi cháu hơn hai mươi năm, khi cháu còn nhỏ đã được cậu đưa về Hạ gia, bây giờ cháu gả vào nhà giàu rồi, nhờ cháu truyền lời với Phong Hàng Lãng cháu cũng không chịu?” Mợ Ôn Mỹ Quyên liền thay mặt chồng lên tiếng, một câu đã gây áp lực nặng nề cho Tuyết Lạc. Như thể nếu cô không đồng ý giúp, thì chính là đại nghịch bát đạo vậy.
Cuối cùng, Tuyết Lạc vẫn đồng ý. Cô biết rõ, nếu cô không đồng ý, mợ Ôn Mỹ Quyên sẽ dùng nước miếng ra rả hành hạ cô thật lâu, đến khi cô phát điên thì thôi.
Đôi lúc Tuyết Lạc cũng không kiềm lòng được mà mơ tưởng: nếu ban đầu cậu đưa mình đến viện mồ côi rồi không đón về Hạ gia nữa, liệu cuộc sống của cô có khác không? Chiều khi trở về Phong gia, Tuyết Lạc dùng hai tiếng đồng hò lên ý tưởng cho luận văn tốt nghiệp. Khoảng năm giờ rưỡi, cô cùng dì An đi chuẩn bị cơm tối cho Phong Lập Hân.
Nhưng khi Tuyết Lạc bưng thuốc và hoa quả xay nhuyễn đến trước cửa phòng y tế, y như rằng, bác sĩ Kim chỉ để y tá Hình lấy thức ăn vào, để Tuyết Lạc đứng lại ngoài cửa. Cô vẫn không được người ở Phong gia chào đón.
Bởi vì thân thể Tuyết Lạc khó chịu, dì An nấu canh táo đỏ bổ dưỡng cho cô tẩm bổ, còn có bánh khoai lang tím mà cô thích ăn.
Nhưng Tuyết Lạc không có khẩu vị, ngồi yên trước bàn ăn, lòng nặng nề tâm sự. Vừa nghĩ tới việc mình đã vội vàng đồng ý yêu cầu của Hạ Chánh Dương, cả người Tuyết Lạc ảo não, không có nồi một chút vui vẻ.
Khi Phong Hàng Lãng về đến Phong gia, Tuyết Lạc vẫn ngồi bất động như bức tranh sơn dầu an tĩnh.
Giống như một mỹ nữ bị trói buộc tự do: yên ắng, xinh đẹp nhưng thê lương.
Nghe được tiếng bước chân vững vàng, Tuyết Lạc ngắng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn, nhưng chỉ liếc một cái, cô liền chột dạ cúi đầu. Như thể chuyện cô đồng ý với Hạ Chánh Dương thực sự là điều gì đó vô vọng, không thấy ánh sáng.
Nghĩ đến chuyện lần trước xin một trăm nghìn quyên góp, Tuyết Lạc càng khẩn trương, bứt rứt. Đồng thời sâu sắc nghiệm ra: phải sống dựa vào người khác, thật sự rất khổ sở.
Phong Hàng Lãng liếc nhìn Tuyết Lạc đang ngồi bên bàn ăn một cái, sau đó đi lên tầng. Đây là thói quen của hắn: mỗi lần về Phong gia, đầu tiên phải rửa sạch bụi bặm trêи người, rồi vào phòng y tế với Phong Lập Hân.
Tuyết Lạc nhìn bát canh táo đỏ ngon lành trước mặt, khó chịu khuấy khuấy nước trong bát. Cộng thêm cơn đau âm ỉ ở bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm càng tái nhợt. Trong lúc lơ đãng, cô ngắng đầu, nhìn về hướng phòng y tế ở tầng hai, liền thấy bóng lưng cao ngất của Hàng Lãng, kiêu hãnh và tĩnh lặng.
Miễn cưỡng uống máy ngụm canh táo đỏ, tuy có ấm người lên, nhưng lại như nhai đèn cầy. Cũng giống như lòng cô lúc này, không sao bình tính được.
Bón thuốc cho Phong Lập Hân xong, Phong Hàng Lãng bước ra khỏi phòng y tế, liếc nhìn Tuyết Lạc đang tâm sự nặng nề ngồi bên bàn ăn mà hỏi dì An.
“Phu nhân sao lại ăn uống thanh đạm như vậy? Không phải đã bảo dì mua thêm xương ống mà mài răng rồi hay sao?” Tuyết Lạc gầy gò khiến Hàng Lãng phải cau mày.
Dường như hắn không thích nhìn người phụ nữ này gầy đến độ gió cũng có thể thổi bay như vậy.
“Nhị Thiếu gia, phu nhân đến kỳ kinh nguyệt, không ăn được đồ dầu mỡ. Tôi nấu cho cô ấy canh táo đỏ để bồi bổ rồi.” Nghe Nhị Thiếu gia quan tâm phu nhân, dì An thật sự vô cùng cao hứng.
“Sao tôi lại không nhìn ra là phu nhân không thích ăn canh táo đỏ chứ?” Hàng Lãng thấy Tuyết Lạc ngồi thật lâu bên bàn ăn mà không dụng tới cái thìa, cho là Tuyết Lạc không thích ăn, liền nặng nề trách móc dì An mấy câu.
Lời này, sao lại hiện lên sự ghen tuông sâu kín nhỉ? Chua nồng chua nặc, còn mang theo vẻ tức giận rõ ràng! Sau tất cả, trong suy nghĩ của Tuyết Lạc, người mà cô gả cho là Phong Lập Hân, cô không lo lắng cho chồng là Phong Lập Hân chẳng nhẽ lại nhớ đến Phong Hàng Lãng hắn sao? Dì An cũng không hiểu, tại sao Phong Nhị Thiếu gia nhất định không dùng danh phận thật sự để chung sống cùng Tuyết Lạc. Hắn lo Tuyết Lạc gả vào Phong gia là có mưu đồ khác? Nhìn Tuyết Lạc luôn bị ruồng rẫy, bộ dáng lúc nào cũng lộ vẻ thê lương, thật khiến người khác đau lòng.
Phong Hàng Lãng đi nhanh xuống tầng, như thể đang đạp lên ngọn lửa giận dữ của chính mình. Sự phẫn nộ tích tụ trêи gương mặt tuấn tú của hắn, khiến hắn càng thêm lạnh lùng.
“Em muốn gặp anh tôi đến vậy?” Trước bàn ăn, Hàng Lãng hỏi mà như ra lệnh, giọng điệu hết sức lạnh lẽo.
Tuyết Lạc ngẳng lên, trước vẻ cuồng nộ của hắn, nghiêm túc gật đầu. “Đúng! Tôi rất muốn gặp anh trai anh.” “Em cũng biết rồi, thân thể anh ấy không tốt, là người đàn ông không thể đem lại hạnh phúc cho phụ nữ.” Phong Hàng Lãng nhướn mày, xấu xa nói.
“..” Tuyết Lạc thực sự nghẹn lời. Trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ hắn cho rằng cô muốn gặp Phong Lập Hân là muốn… là muốn vui vẻ với anh ấy? Tư tưởng của hắn cũng thật quá không trong sạch rồi! Chính hắn suốt ngày làm nhục người chị dâu này thì thôi, bây giờ lại còn áp đặt tư tưởng bản thỉu này lên cô? Lúc này, Tuyết Lạc cảm thấy Phong Hàng Lãng trước mặt thật sự khó đối phó vô cùng. Cô vốn muốn yên lặng là vàng, yên lặng đón nhận những lời thô lỗ của hắn, nhưng sự thật chứng giám, hắn quá mức bỉ ổi, Tuyết Lạc không muốn nhân nhượng vì toàn cục nữa.
“Sao anh biết anh của anh không làm được? Làm sao biết anh ấy không thể khiến tôi vui vẻ?” Lời nói lộ liễu này thực sự đem lại cho Tuyết Lạc quá nhiều rủi ro, nhưng nếu mình cứ để người đàn ông này chế giễu, khinh bạc mà không phản kháng, sau này cuộc sống sẽ chỉ càng nhiều khó khăn mà thôi.
“Người chung chăn gối với anh ấy là tôi! Tôi mới là người có quyền lên tiếng nhát!” Tuyết Lạc quyết định dùng ngôn từ sắc bén nhất để đối đáp hắn. “Thật ra thì giữa tôi và anh ấy… rất hòa hợp.” Dẫu sao cũng vẫn chỉ là một cô gái mới trưởng thành không lâu, Tuyết Lạc nói xong cái chuyện tương đối tế nhị này, liền xấu hỗ đến đỏ thẫm cả mặt.
Rất hòa hợp? Khóe môi Phong Hàng Lãng khẽ cong lên: cho dù cô có thấy hòa hợp, thì cũng là hòa hợp với Phong Hàng Lãng hắn! Nhưng mà… người phụ nữ này lại học thói xáu! Dám dùng kiểu ăn nói lộ liễu này để cãi lại hắn? “Em cho rằng như vậy là hòa hợp? Hay là, bản thân em rất mong được hòa hợp như vậy?” Hắn xấu xa nói.
Cứ như một hai ngày không đùa bỡn cô thì cuộc sống của hắn sẽ không thú vị nữa vậy. Nhìn cô lúc thì khoe nanh múa vuốt, lúc thì bối rối xấu hổ, thật sự rất xinh đẹp, đây không phải là một thú vui trong cuộc sống sao? Tuyết Lạc phẫn hận trợn mắt nhìn hắn, sự khó xử lập tức biến mất. Bởi vì ở trước mặt người đàn ông này mà da mặt mỏng thì sẽ chỉ có thể thẹn đến chui xuống đất mắt thôi. Thế nên, cô buộc phải khiến da mặt mình dày lên, thật dày khi đối phó với hắn.
“Phong Hàng Lãng, dù gì thì tôi cũng là chị dâu trêи danh nghĩa của anh, anh dùng thứ ngôn ngữ thấp kém như vậy chế giễu người chị dâu này, cũng chính là bắt kính đối với anh cả Phong Lập Hân của anh. Vợ của anh em không thẻ khinh bạc, đạo lý này, chắc hẳn anh cũng hiểu.” Tuyết Lạc hết sức nghiêm túc nói.
“Tôi chưa bao giờ xem em là chị dâu gì cả, em cũng không phải chị dâu của Phong Hàng Lãng này. Cho nên tại sao tôi không thể khi dễ em? Cho dù tôi thật sự làm vậy, thì liên quan gì tới Phong Lập Hân?” Phong Hàng Lãng cầm một miếng bánh khoai lang tím trước mặt Tuyết Lạc lên, từ từ bỏ vào miệng nhai nuốt. Kiểu ăn ưu nhã còn mang theo chút quyến rũ không kiềm chế được, quả thực khiến hắn thêm mê hoặc.
Thật sự không thể nói chuyện bình thường với người đàn ông này! Tuyết Lạc mặc kệ không thèm dạy dỗ hắn, bắt đầu cắm đầu ăn cơm. Dường như hành động và lời nói của hắn có chất kϊƈɦ thích, khẩu vị của cô cũng khá lên nhiều. Một bát canh táo đỏ, ba miếng bánh khoai lang tím, Tuyết Lạc ăn hết, nửa miếng cũng không để lại cho Hàng Lãng.
“Xem ra nói chuyện phiếm với tôi có thể kϊƈɦ thích khẩu vị của em. Tối nay nói chuyện miễn phí, sau này mà còn ăn uống không ngon miệng, muốn nói chuyện với tôi sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Tâm tình của Phong Hàng Lãng khiến người khác không sao nhìn ra được là hắn đang vui hay buồn.
Nhưng có thể khẳng định là, hắn cũng không ghét nói chuyện với cô. Ngay cả những lời nói thẳng thắn của Tuyết Lạc, hắn cũng chấp nhận.
Muốn nói chuyện với hắn? Mình thật sự có muốn nói chuyện với hắn đâu? Xem tình hình tối nay có vẻ không nên nhắc đến vụ Hạ Chánh Dương muốn hẹn hắn tới Hạ gia ăn tối, bàn công việc! Tuyết Lạc khẽ thở dài một tiếng, tâm trạng lại trở nên nặng nề.
“Em nhíu mày lạnh lùng như thế cho ai xem?” Nhìn cô cau mày, Phong Hàng Lãng có chút không thoải mái.
“Chê tôi nhíu mày khó coi thì đừng có nhìn nữa! Có ai bắt anh nhìn đâu! Làm ơn đi.” Tuyết Lạc đứng dậy thở mạnh, mắng Phong Hàng Lãng một tiếng rồi vội vội vàng vàng đi vào phòng khách.
Cô không dám khẳng định, chọc giận người đàn ông này, mình sẽ có kết cục thảm hại như thế nào. Cho nên, không chọc nỗi, chạy thôi.
Đôi mắt Phong Hàng Lãng trầm xuống: lá gan của cô gái này ngày càng lớn rồi đấy! Là ai chiều cô thành ra như vậy? Muốn đuổi theo dạy dỗ cô cho ra hồn, nhưng cơ thể cô lúc này lại không tiện! Trong người đột nhiên khô khốc một cách khó hiểu, Phong Hàng Lãng liền kéo lỏng cà vạt xuống.
Truyện Quan Trường
Trước bàn đọc sách trong phòng ngủ dành cho khách, một đống tài liệu làm luận văn tốt nghiệp khiến Tuyết Lạc nhức đầu không thôi. Chợt nghĩ đến điều gì đó, Tuyết Lạc mở ngăn kéo ra, rút một tờ ghi chú từ quyền truyền thông trực quan ra.
Ánh mắt rơi vào dòng chữ ở mặt sau: Người yêu của chị thật tốt!— nhân viên bán hàng đã thay chị chọn băng vệ sinh.
Người yêu… người yêu… thật là một từ rất hay.
Nhưng Tuyết Lạc biết, đây chỉ là một sự hiểu lầm tốt đẹp.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Tuyết Lạc hoảng hốt giấu tờ ghi chú đi, đóng ngăn kéo lại. Quay đầu nhìn, cô càng luống cuống: đi vào phòng ngủ của cô lại là Phong Hàng Lãng. Người đàn ông này không phải muốn đuổi theo tiếp tục chế giêu cô chứ? “Phòng tân hôn trêи tầng lớn như vậy, sao phải vào phòng dành cho khách?” Hàng Lãng vững vàng bước từng nhịp tới.
Cơ thể đàn ông cao lớn áp đến gần, trái tim Tuyết Lạc khẽ nhảy lên, khẩn trương đến không nói thành lời.
“Phòng tắm trong phòng tân hôn có bồn tắm lớn mà anh thích. Nếu anh mệt mỏi thì có thể sử dụng.” Tuyết Lạc lại bổ sung một câu. “Đây cũng là ý của Lập Hân.” Thật ra thì Tuyết Lạc muốn nói thẳng là: còn không phải tại tên em chồng không biết xáu hồ là anh tự tiện cởi đồ ở đó sao? Anh cả ngày lẫn đêm ra ra vào vào căn phòng đó, sao cô còn dám ngủ chứ? Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Tuyết Lạc hoảng hốt giấu tờ ghi chú đi, đóng ngăn kéo lại. Quay đầu nhìn, cô càng luống cuống: đi vào phòng ngủ của cô lại là Phong Hàng Lãng. Người đàn ông này không phải muốn đuổi theo tiếp tục chế giễu cô chứ? “Phòng tân hôn trêи tầng lớn như vậy, sao phải vào phòng dành cho khách?” Hàng Lãng vững vàng bước từng nhịp tới.
Cơ thể đàn ông cao lớn áp đến gần, trái tim Tuyết Lạc khẽ nhảy lên, khẩn trương đến không nói thành lời.
“Phòng tắm trong phòng tân hôn có bồn tắm lớn mà anh thích. Nếu anh mệt mỏi thì có thể sử dụng.” Tuyết Lạc lại bổ sung một câu. “Đây cũng là ý của Lập Hân.” Thật ra thì Tuyết Lạc muốn nói thẳng là: còn không phải tại tên em chồng không biết xáu hồ là anh tự tiện cởi đồ ở đó sao? Anh cả ngày lẫn đêm ra ra vào vào căn phòng đó, sao cô còn dám ngủ chứ?