Quản gia Mạc nói với n vợ hắn đã lên xe máy với một người đàn ông, tên là Phương Diệc Ngôn, ông muộn hắn lái xe ra ngoài đón phu nhân về.
Phong Hàng Lãng lái xe ra nhưng không hệ đi đón Lâm Tuyết Lạc về mà ởi thẳng đến đài quan sát này.
Chạy trốn cùng Phương Diệc Ngôn rôi sao? Bạn trai cũ 2 Hay lắmÌ Chỉ trong vài phút đồng hồ mà Lâm Tuyệt Lạc đã từ vòng tay của người đàn ông này lao vào vòng tay của một người đàn ông khác.
Cô còn bỏ đi một cách tuyệt tình như vậy! Thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại!
Làm sao, lẽ nào Lâm Tuyết Lạc cô muôn học Lam Du Du, mê hoặc một người đàn ông đến nỗi người đó có thể chết vì cô, thậm chí đên cả tính mạng cũng có thê hy sinh?
Thật nực cười! Lâm Tuyết Lạc cô cũng quá coi trọng bản thân mình rồi!
Thật đáng tiếc là cô đã mê hoặc nhậm người. rồi! Hắn là Phong Hàng Lãng, sao có thể rung động trước một người phụ nữ!
Chỉ là cuối cùng Lâm Tuyết Lạc đã bỏ trồn cùng bạn trai cũ Phương Diệc Ngộn, điêu này quá tùy tiện và ít nhiều khiến Phong Hàng Lãng có chút khó chịu.
Điện thoại rung lên khiến đôi mày cau có của Phong Hàng Lãng càng thêm sâu.
Cuộc gọi đến từ quản gia Mạc, ông lại hỏi thăm tin tức vê người phụ nữ đó một lần nữa? Đúng là quá rảnh rỗi mà.
Phong Hàng Lãng không trả lời mà trực tiệp ngất điện thoại, nhưng chỉ sau vài giây điện thoại lại reo lên, lần này hắn vẫn không trả lời nhưng cũng không vội cắt đứt mà đề mặc nỏ rung lên Hung lòng bàn tay.
Quản gia Mạc ở đầu dây bên kia gần như phát điền, ông không ngừng lâm bẩm, Nhị thiếu gia, mau bất máy, nhanh lên.
Vài phút sau, điện thoại lại rung lên, và lần này là cuộc gọi từ số điện thoại cố định của nhà họ Phong. Còn thay phiên nhau gọi?
Đâu ngón tay với những khớp xương rõ ràng trượt khẽ trên màn hình điện thoại, Phong Hàng Lãng bắt máy với vẻ hơi tức giận.
“Nhị thiếu gia, sao bây giờ ngài mới nghe điện thoại? Đại thiêu gia… ngài ‘ Dì An nghẹn ngào không nói nếni lời.
“Anh tôi bị sao vậy?” Phong Hàng Lãng lập tức lấy lại sự tập trung, nghe thây dì An nghẹn ngào nức nỏ, lập tức mắng: “Bà đưa Quản gia Mạc nghe điện thoại! Mau lên!” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!
Khi Phong Hàng Lãng rống lên, quản gia Mạc đã giật điện thoại từ tay dì Ấn đang khóc lóc, nói: “Nhị thiểu gia, mau trở về đi. Tâm trạng của thiếu ï gia rất không ồn định, bây giờ ngài ây đã khóc nức nở đến không thở nồi, nói thế nào ngài ây cũng không chịu sử dụng máy thỏ”.
“Trần an anh trai tôi! Bát luận thế nào cũng phải giữ được mạng của anh ây.
Tôi sẽ về ngay!”
Khi Phong Hàng Lãng nói những lời này thì hãn đã lao như bay vê phía, chiếc Ferrari trên đài ngắm biển. Hắn vập phải một tảng đá, loạng choạng đập đầu gói chân trái xuông mặt đât đây đá. Hắn phót lờ cơn đau và thậm chí không buôn kiểm tra vết thương của mình. Hắn không hề dừng động tác và lao vào chiếc Ferrari như một cơn lốc, chiếc xe gào rú chạy ‘thẳng một mạch trên con đường xuống núi quanh co.
Phong Hàng Lãng nghĩ, anh hai Phong Lập Hân không ổn định về mặt cảm xúc là vì dì An đã nói với anh về chuyện của Lâm Tuyết Lạc.
Trọng khi hắn nghiêm khắc trách măng dì An thì quản gia Mạc đã tiết lộ một Ìý do khiến Phong Hàng Lãng cảm thấy khiếp sợ, Phong Lập Hân không kiềm chế được! Không những không tự chủ đi vệ sinh ướt hết người mà còn vẫy lên tay và mặt của bác sĩ Hình.