Lúc Tuyết Lạc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, lúc này cô cảm tháy rất đói bụng.
Nhìn một vòng xung quanh, Tuyết Lạc phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, còn được đắp cho một chiếc chăn mỏng.
Tối hôm qua cô ngủ ở trên ghế sô pha kê ở phòng bên ngoài mà? Sao bây giờ lại thành ngủ trên giường thế này? Theo bản năng, Tuyết Lạc ôm lấy đầu của mình, cần thận sờ tới sờ lui cả người một lượt, may quá, chưa bị làm sao hết. Quần áo tuy hơi lộn xộn, nhưng ít ra cô vẫn còn mặc quần áo, chỉ có dây áo trên vai bị tuột ra một chút, nửa bộ ngực ngại ngùng lộ ra ngoài.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lạc đỏ lên, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo. Nếu như mũi của Tuyết Lạc đủ dài, cô thậm chí còn có thể ngửi ra mùi của đàn ông lưu lại trên đó.
Mình ngủ cũng sâu thật đấy, đến mức bị người ta ôm vào từ lúc nào cũng không biết. Tuy nói là cô chỉ bị hở dây áo một chút nhưng chắc chắn người ta đã thấy hết sạch rồi, còn bản thân mình thì lại tưởng là đang nằm mơ.
Tuyết Lạc vỗ nhè nhẹ lên mặt mình máy cái, Lâm Tuyết Lạc à Lâm Tuyết Lạc, trước mặt một tên đàn ông lúc nào cũng có thể bộc phát thú tính mà mày lại còn ngủ bình thản như thế? Mày buồn ngủ đến thế cơ à?
Lúc này trong phòng tắm truyền ra âm thanh nước chảy tí tách, chắc là hắn đang tắm.
Không biết trong đầu Lâm Tuyết Lạc lại nghĩ đến cái gì, gương mặt nhỏ của cô ngại ngùng đỏ lên.
Trong đầu Tuyết Lạc cứ thế không ngừng liên tưởng đến hình ảnh giọt nước nghịch ngợm vẽ một đường theo đường cong cơ thể khỏe mạnh của người đàn ông, từ lồng ngực nở nang đến thắt lưng, chảy tới nơi bí mật phía dưới nữa…
Trúng tà rồi, sáng sớm đã nghĩ lung tung đến cảnh xuân phơi phới như thế.
Tuyết Lạc lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải dừng ngay suy nghĩ sa đọa kia.
Qua một buổi tối, không biết Phong gia như thế nào rồi. Dì An và quản gia Mạc biết bọn họ không về nhà nhất định sẽ báo cho Phong Lập Hân, sức khỏe của anh ấy lại không tốt…
Trong đầu ngồn ngang bao mối lo, Tuyết Lạc nhẹ thở dài một tiếng rồi bò dậy.
Nhan sắc thanh tú, chính là mẫu người đàn ông thích nhát.
Phong Hàng Lãng đi từ phòng tắm ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng. Từng múi cơ bụng săn chắc đều đặn làm tôn lên thân hình cao ráo của hắn. Cơ thể rắn rỏi khỏe mạnh tỏa ra khí chất vừa kiêu ngạo vừa hoang dã.
Mặt của Tuyết Lạc nóng bừng, ánh mắt cô vừa liếc đến vội vã né tránh nhìn qua chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô gái một cái, dường như không š có ý định nói chuyện với cô, con ngươi đen thâm mang theo ý vị thâm thúy kia làm cho Tuyết Lạc có chút ngập ngừng.
Tối hôm qua người đàn ông này còn tùy tiện đùa giỡn cô, thế mà mới sáng ra đã đổi thành vẻ mặt lạnh lùng rồi.
Cửa sắt của căn phòng bên ngoài đã bị khóa chặt. Phong Hàng Lãng ngồi trên sô pha chậm rãi chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay. Đôi mắt anh tuấn nhìn chằm chằm vào camera giám sát bên ngoài cửa sắt, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Trên bàn trà đã có rất nhiều đồ ăn được chuẩn bị cho bữa sáng, có mì xào đậm đà thơm ngào ngạt, có bát cháo thanh đạm, còn có thêm điểm tâm cao cấp.
Trong phòng giám sát, Bạch Mặc đang ngáp máy cái, anh ta đã trực thâu đêm, bây giờ đang phải chống cự với cơn buồn ngủ ập đến, Đôi mắt của Bạch Mặc đã muốn díp cả lại nhưng anh ta vẫn cố gắng nhìn chăm chăm vào màn hình hiễn thị.
Nghiêm Bang đi đến thì thấy Bạch Mặc đang ngáp ngắn ngáp dài liền trêu chọc: “Say mê quá nhỉ? Công cuộc sáng tạo của bọn họ đến đâu rồi?”
“Đến đâu mà đến. Không lẽ tên Phong Hàng Lãng này thật sự nhìn trúng Tiểu Dã nhà tôi rồi chứ? Ôm người phụ nữ xinh đẹp như vậy trong lòng, vậy mà hắn vẫn ngủ được. Chẳng lẽ Phong Lập Hân xảy ra chuyện, cái kia trong quần Phong Hàng Lãng cũng “héo” luôn rồi?” Bạch Mặc công kích Phong Hàng Lãng một tràng.
“Thế mà cậu cũng ngồi đây nghe lén cả một đêm? Làm khó cho cậu quá rồi.” Nghiêm Bang cười trêu chọc.
š “He he… Sắp rồi sắp rồi. Chỗ thuốc kia chắc chắn là loại có tác dụng thần kỳ có một không hai trong phim tình cảm lãng mạn.”
Bạch Mặc cười đắc ý như kẻ trộm, nhìn thế nào cũng chỉ thấy một vẻ thâm sâu khó lường.
“Thuốc? Thuốc gì cơ?” Nghiêm Bang nhíu mày. Anh ta biết Bạch Mặc là loại người khi cần thì không việc vì không dám làm, mấy cái thủ đoạn đê tiện cũng có thể khiến anh ta chơi đến vui vẻ.
“Cậu cứ yên tâm, đây là đồ tốt, thành phần đều là thuốc Đông y, chỉ có tác dụng để trợ tình, còn không hề có tác dụng phụ gây hại đến cơ thể đâu. Cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe của cái kia đâu, mà chỉ có càng sung mãnh hơn thôi! Ha ha ha hat”
Bạch mặc cười xấu xa. Có điều anh ta lại được trời phú cho một gương mặt mỹ mạo như công tử thế gia không nhiễm chút khói bụi hồng trần, nụ cười đó nghiễm nhiên biến thành một nụ cười vô hại.
“Cái gì? Cậu dám bỏ thuốc Phong Hàng Lãng? Trong đống thức ăn kia á?” Nghiêm Bang nhíu chặt lông mày: “Cậu làm như thế là đang khiêu chiến với giới hạn của Phong Hàng Lãng rồi đấy. Mà rõ ràng là cậu biết tâm trạng anh ta dạo gần đây rất thất thường.”
“Yên tâm đi, có chuyện gì thì chỉ tính lên đầu một mình Bạch Mặc tôi thôi.” Bạch Mặc không vừa ý hừ một tiếng.
Tuyết Lạc là một cô gái sạch sẽ, thật ra cô cũng rất muốn đi Ề tắm một cái. Chỉ có điều bây giờ đang ở tại một nơi lạ hoặc lạ huơ như thế này, cô không thể mặt dày như Phong Hàng Lãng không kiêng nẻ gì, cởi sạch đồ tắm rửa.
Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Tuyết Lạc liền chỉnh sửa lại quần áo cho cần thận rồi bước ra.
Tuyết Lạc thấy Phong Hàng Lãng đang ngồi trên sô pha quan sát camera, cũng thấy được một bàn trà đầy ắp đồ ăn sáng trước mặt anh ta.
Nhìn thấy đồ ăn Tuyết Lạc lại càng cảm thấy đói bụng hon. Tối hôm qua, sau khi từ viện phúc lợi về thì cô không ăn gì nữa.
Bây giò cô đã đói đến mức da bụng sắp dính vào lưng luôn rồi.
Cả bàn đầy đồ ăn lúc này có sức hấp dẫn rất lớn đối với cô.
“Mấy món này… có ăn được không ?” Tuyết Lạc nhẹ nhàng hỏi Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng nhướng mắt nhìn Tuyết Lạc đã đói đến mềm nhữn ra liền gật đầu: “Được.”
Tuyết Lạc sau khi được Phong Hàng Lãng đồng ý liền lập tức bưng một bát cháo nhỏ lên húp một ngụm. Cô thật sự là sắp chết đói rồi nên tốc độ ăn cháo của cô rất nhanh, hình tượng ôn nhu dịu dàng của cô vì thế mà lại càng thêm có chút hoạt bát lanh lợi.
Phong Hàng Lãng nhìn cô gái đang ra sức ăn trước mặt mình, ánh mắt liền có chút ôn nhu, nói: “Ăn no rồi thì vào phòng tắm lấy khăn ướt để che mũi lại.”
“Anh đang nghĩ cách để thoát khỏi đây à?”
Bát cháo lớn đã bị Tuyết Lạc ăn hơn một nửa, cảm giác đói bụng được đồ ăn lấp đầy đã làm cho cô hoạt bát hơn một chút.
“Ừ. Tí nữa tôi sẽ đốt chỗ này.” Phong Hàng Lãng vừa trả lời Tuyết Lạc vừa tiếp tục chơi với bật lửa trong tay.
Phong Hàng Lãng chắc chắn nếu anh ta đốt giường ở phòng trong, đám người Bạch Mặc, Nghiêm Bang sẽ mở cửa sắt ra.
Đây là một cách tự làm bản thân bị thương để chạy trốn.
Ngày hôm qua anh ta không thực hiện kế hoạch vì cô gái nằm trong lòng anh ta đã rất buồn ngủ. Đến cả bị cắn một cái cô ta vẫn có thể ngủ đến không biết trời trăng gì.
Với trí thông minh của Phong Hàng Lãng, một Bạch Mặc cộng thêm cả một Nghiêm Bang cũng không thể đối phó được.
“Nhưng mà… lỡ như bọn họ không mở cửa, chúng ta không phải là tự mua dây buộc mình rồi chết trong này sao?” Tuyết Lạc nói ra lo lắng trong lòng mình.
“Thế bây giờ cô muốn ở trong này đón năm mới luôn?” Phong Hàng Lãng hỏi ngược lại.
*..” Tuyết Lạc trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói dễ nghe một chút không được chắc, cứ phải nói khó nghe như thế chứ: “Thế đợi tôi uống xong bát cháo này đã có được không?”
Liếc mắt nhìn cô gái đang ăn cháo, Phong Hàng Lãng thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đã hồng hào hơn nhiều so với lúc mới dậy.
Nhìn càng thêm phần kiều diễm quyến rũ, nhưng lại giống như đang bị bệnh hơn.
“Đừng ăn nữa!” Phong Hàng Lãng quát lớn.