Diệp Thời Niên từng là một tuyển thủ quyền anh. Mấy năm trước, khi Phong Hàng Lãng và Bạch Mặc đi xem Nghiêm Bang đánh . quyên anh giải chuyên nghiệp thì gặp được đối thủ cuôi cùng của Nghiêm Bang lúc đấy là Diệp Thời Niên. Lúc đây Diệp Thời Niên vẫn đang còn trẻ, tuy có chút kỹ thuật, nhưng dưới áp lực chồng chất, cuối cùng vẫn bị Nghiêm Bang đánh bại.
Sau đó Phong Hàng Lãng đã thu nhận Diệp Thời Niên.
“Anh Lãng, dù Lam Du Du làm ra nhiều việc không thể tha thứ, nhưng cô ta là thật lòng với anh!” Diệp Thời Niên vẫn mạo hiểm nói đỡ So, Lam Du Du một câu.
“Thật lòng? Con mắt nào của cậu thấy cô ta thật lòng?” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng.
“Cả hai con mắt đều thấy.” Diệp Thời Niên lại đáp.
“Trước đây cô ta quyên rũ anh tôi thê nào, cậu đã quên rôi? Loại phụ nữ như cô ta Si là rắn độc đội lót người, đến chết cũng không sợ, Anh trai tôi chính là một ví dụ đây!” Ánh mắt của Phong Hàng Lãng tràn ngập tức giận.
“Anh Lãng, tôi. biết rồi, tôi sẽ trông.
chừng cô ta cần thận, không đề xảy ra việc tương tự nữa. J Diệp Thời Niên gật gật đầu nói.
Cho dù Phong Hàng Lãng kê về bao nhiêu việc độc ác mà Lam Du Du làm đi chăng nữa, Diệp Thời Niên vẫn cho răng Lam Du Du thật lòng với Phong Hàng Lãng.
Có những việc tận mắt nhìn đấy chưa chắc đã là sự thật mà phải dùng tâm cảm nhân. Việc này có thê có liên quan đến sự thật, cũng có thể trái ngược với chân tướng, nhưng khi tâm lòng đã cảm nhận được đhì đó chính là sự thật chân thực nhất, chứ không phải là những gì nhìn thấy trước mắt.
Phong Hàng Lãng đi rồi, Diệp Thời Niên lại đi vào phòng giam ngầm dưới lòng đất.
Anh ta thấy Lam Du Du đang ngôi trên mặt đất, trông cô ta lúc này – chẳng khác gì một con búp bê giấy rách nát. Cô ta ngôi bát động như một tượng gỗ mất đi sức sống.
“Cô thật sự thích Phong Hàng Lãng đúng không?” Đột nhiên Diệp Thời Niên hỏi một câu.
Anh ta muôn chứng minh trực giác của mình là đúng. Trực giác luôn nói với anh ta răng phán đoán của anh ta là đúng.
Thân thể mỏng manh yếu đuối của Lam Du Du hơi run rây một chút, rôi bỗng nhiên cô ta bắt đầu cười. . Tiếng cười bén nhọn làm ¡người ta nồi hết cả da gà xen lẫn. tiếng thở dốc khiến người ta cảm thấy cô ta như đang nghe câu chuyện cười buồn cười nhất từ trước đên nay.
Lại giống như âm thanh da thịt bị dao găm cứa vào.
“Diệp Thời Niên, anh thật sự là ngu xuân. Những lời đó là tôi dùng đề lừa Phong Hàng Lãng thôi… Ha ha ha ha… Anh lại còn tin là thật?”
Lam Du Du lại tiếp tục cười, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra: “Chẳng trách anh vẫn chỉ là thuộc cấp của người ta. Với trí thông mỉnh này của anh, tôi nghĩ cả đời này anh cũng đừng mong có cơ hội đổi đời.”
Diệp Thời Niên im lặng nhìn Lam Du Du tự cười tự nói, lại cảm thấy cô ta thật đáng thương. Có lẽ đúng như những gì cô ta đã nói, cô ta không nói ra những việc kia không phải là đê bảo vệ người lãnh đạo sau màn của cô ta mà là để bảo vệ Phong Hàng Lãng.
Cái người kia chắc chắn phải là một người rât lợi hại, lợi hại đên mức Phong Hàng Lãng cũng không thể làm gì được người đó.
Cho nên cô gái này mới nhật định không chịu mở miệng. Mặc kệ cho Phong Hàng Lãng có hành hạ thế nào cô ta vẫn không nói gì mà chỉ im lặng chịu đựng.
Lam Du Du thoạt nhìn trông chỉ như một cô gái mới hai mươi tuôi đầu.
Cũng chỉ mới là một cô gái nhỏ.
“Lam Du Dụ, cô đi tắm đi.” Diệp Thời Niên nghĩ rằng, cô gái xinh đẹp như thế này chắc chắn sẽ rất thích sạch SẼ.
Lam Du Du kiêu ngạo cười: “Anh muốn nhân dịp không có Phong Hàng Lãng ở đây cùng tôi tăm uyên ương?”
“…” Cô gái này miệng lưỡi thật sắc bén. Diệp Thời Niên cũng chỉ là người đàn ông người trần mắt thịt, bị cô ta nói như thể liền cảm thấy dục vọng rậm rịch nồi lên. Khó trách Phong Đại thiếu gia Phong Lập Hân lại trúng phải mỹ nhân kế của cô ta.
Nhưng sau đó Diệp Thời Niên liên bình tính lại: “Tôi nào dám, cũng sẽ không làm. Cô thích tắm thì tắm.
Nhưng cô vẫn không thê chạy trồn được đâu.”
Cô gái này còn gai góc hơn cả hoa hông.
Lúc ra khỏi phòng giam ngầm dưới lòng đất của tập đoàn GK đã là 4 giờ sáng.
Phong Hàng Lãng không muốn quay vê nhà mà dùng thang máy chuyên dụng đi lên văn phòng của tổng giám đôc.