Mục lục
Triền miên nhập cốt tổng tài yêu say đắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Đây là nỗi đau!




Thật họa vô đơn chí! Tuyết Lạc dùng hai tay ôm lấy thân thể lạnh lẽo của mình, cố quên đi cơn đói, cứ thế đi lang thang vô định trêи đường phó, hoàn toàn không biết phía sau mình đang có hai kẻ côn đồ bám theo.



“Người đẹp, chỉ có một mình thôi sao? Theo anh đây đi giải sầu đi!”



Gã tóc tím tiến lên một bước, võ lên vai Tuyết Lạc, giọng nói hết sức bỉ ổi và vô lại.



Tuyết Lạc giật mình, quên đi đau đớn của mình mà phản bác.



“Anh muốn làm gì? Tránh xa tôi ral”



Một chiếc Ferrari màu đen đỗ khuất sau vườn hoa, Hàng Lãng cân nhắc một chút, hắn ngược lại rất muốn xem sau khi điên khùng bỏ chạy lúc nửa đêm canh ba, người phụ nữ ngu ngốc này sẽ làm gì khi gặp họa.



Tuyết Lạc không muốn nói chuyện với tên côn đồ này nữa, co cẳng chạy tới hướng có ánh đèn xe.



Nhưng không ngờ phía trước còn một kẻ nữa, đã chặn mắt đường lui của cô.



“Chạy cái gì mà chạy, phục vụ bọn anh tử tế rồi đi đâu thì đi! Tới đây đi, bọn anh sẽ trả tiền cho cô em mà.”



“Đồ cặn bãiI”



Tuyết Lạc mắng, sau đó cao giọng hô lên.



“Có ai không, có ai không, cứu mạng.



Có lưu manhil”



Hai tên côn đồ không nghĩ Tuyết Lạc nhỏ bé mà giọng lại lớn như vậy, lại còn dùng hết sức mà hét lên, thực sự khiến bọn chúng phát hoảng, một trong hai kẻ liền rút con dao thủ công bên người ra lắc lư trước mặt cô.



“Con đàn bà thối tha này, còn kêu nữa tao sẽ cắt cổ mày!”



Thấy gã có dao, Tuyết Lạc cũng hoảng hốt, nếu nói cô không sợ thì đúng là nói dối, nhưng cô buộc mình bình tính trở lại.



Nhân lúc này, gã xông tới… Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, một thân hình cao lớn nhanh như gió lao bổ tới hai kẻ côn đồ.



Hắn tung một cước vào bên phải kẻ cầm dao, gã tóc tím hét lên rồi ngã xuống bởi đòn tắn công của Phong Hàng Lãng.



Tuyết Lạc thấy ‘người tốt bụng’ giúp đỡ mình lại chính là Phong Hàng Lãng, trong lòng càng trở nên ảm đạm.



Đối với cô, so với hai kẻ kia thì Hàng Lãng cũng đáng ghét chẳng kém gì.



Nhân lúc đó, Tuyết Lạc cởi giày đánh thẳng vào kẻ còn lại, gót giày cao gót giộng vào đỉnh đầu khiến hắn theo bản năng liền lảo đảo.



Cũng không thèm nhìn đến Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc đi giày vào rồi chạy ra đường lớn, vẫy một chiếc taxi bỏ đi.



Hắn là đi ngang qua, hay là có tình đi theo cô? Dù sao thì chắc chắn hắn tuyệt đối không có ý tốt.



Chiếc Ferrari một mực đi theo chiếc taxi, khi thấy Tuyết Lạc bình an về đến Hạ gia, Hàng Lãng mới nhắn chân ga rời đi.



Cô ta vừa mới cởi giày cao gót đánh nhau kia mà, không cần lo nữa.



Trêи đường trở về Phong gia, lòng Hàng Lãng chợt dấy lên một cảm giác trống rỗng không sao giải thích được.



Một loại cảm giác khó nói thật kì lạ.



Hạ gia.



Gia chủ Hạ Chánh Dương vừa đi công tác về.



Ôn Mỹ Quyên đang gặng hỏi sao lão về trễ hai tiếng.



Hai tiếng này lão đi đâu, làm gì.



Bởi vì Ôn Mỹ Quyên đã tra ra, chuyến bay của lão không hề bị muộn giờ.



“Cậu, mợ.



Con về rồi.”



Tuyết Lạc nghẹn ngào lên tiếng.



“Tuyết Lạc? Sao con lại về đây? Sao lại khóc?”



Hạ Chánh Dương không thèm nói chuyện với vợ nữa, vội chạy đến bên Tuyết Lạc.



“Con không sao, nhớ nhà nên về thôi.



Cậu, mợ, con lên nhà nghỉ đây, hai người ngủ ngon.”



Tuyết Lạc không muốn kể chuyện cô gặp phải ở Phong gia.



Bởi cậu Hạ Chánh Dương và mợ Ôn Mỹ Quyên căn bản không phải đối tượng cô có thể tâm sự.



Nếu bọn họ quan tâm đến cô, ngay từ đầu cô đã không bị gả vào Phong gia.



Hạ Chánh Dương có thể coi là người nhà của cô sao? Đối với khái niệm người nhà, Tuyết Lạc cũng chẳng hiểu rõ.



“Đứa nhỏ Tuyết Lạc này sao thế?”



Hạ Chánh Dương đau lòng nói.



Dẫu sao Tuyết Lạc cũng là con của em gái lão, là cháu ruột của hắn.



“Chắc vẫn còn suy nghĩ về tiền sính lễ của Phong gia ấy mà.”



Ôn Mỹ Quyên chẳng hề hoan nghênh việc Tuyết Lạc về nhà.



“Con đoán chị ta không chịu nổi bị Phong Lập Hân hành hạ nên mới chạy về đây đấy.”



Hạ Dĩ Thư đang học bài bên cạnh, nặng nè lên tiếng.



Nghe lời con gái nhỏ nói, Hạ Chánh Dương chợt ngắn ra, ngẫm nghĩ: Phong Lập Hân thật sự bị hủy dung mà tính tình cũng trở nên biến thái sao? “Được rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tuyết Lạc muốn ở lại Hạ gia, chúng ta cũng sẽ chào đón con bé.



Không được khiến con bé mắt mặt.



Nghe chưa? Nhất là bà đấy, Ôn Mỹ Quyên.”



Hạ Chánh Dương nghiêm nghị nói.



Ôn Mỹ Quyên liếc lên trêи tầng một cái, không nói gì.



Trong phòng mình ở tầng ba, Tuyết Lạc khóa chặt cửa, òa khóc.



Bị ép gả cho Phong Lập Hân tàn phế, Tuyết Lạc chẳng còn cách nào.



Cô nghĩ, chỉ cần hết lòng chăm sóc anh, cũng coi như cô đã làm tròn bổn phận của người vợ rồi.



Nhưng cô thật không ngờ tới, Phong Hàng Lãng lại xúc phạm cô như vậy.



Mà lần này còn quá đáng hon, hắn còn đưa cả ngón tay vào vị trí khó nói của cô.



Tuyết Lạc khép chặt hai chân.



Càng nghĩ, cô càng cảm thấy không ổn.



Vì vậy cô chạy vào nhà vệ sinh, tắm đi tắm lại tới ba lần.



Trong mũi dường như còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng của người đàn ông kia, không sao rửa sạch được.



Giống như đã bám chặt trêи người cô vậy.



Hạ Chánh Dương gõ cửa đi vào, mang theo bánh táo và sữa chua nha đam mà Tuyết Lạc thích ăn.



“Tuyết Lạc, con ăn cơm chưa?”



Hạ Chánh Dương dịu dàng nói.



“Cậu vụng quá, lúc nướng bánh táo còn suýt bỏ luôn sữa chua vào lò đấy.”



“Cậu…”



Tuyết Lạc nghẹn ngào, nhào vào trong lòng Hạ Chánh Dương òa khóc.



Tuyết Lạc vẫn không biết cha mẹ mình rốt cuộc là mắt tích hay đã qua đời.



Hai mươi năm ròng, người cậu này chính là người thân duy nhất của cô.



“Cậu xin lỗi, tại cậu mà con phải chịu ủy khuất.”



Hạ Chánh Dương võ lưng Tuyết Lạc, áy náy nói.



“Dáng vẻ của Phong Lập Hân… làm con sợ sao? Hay hắn khi dễ con?”



Hạ Chánh Dương ôn nhu hỏi.



Tuyết Lạc lắc đầu.



“Không, Lập Hân đối với con tốt lăm.



Thấy Tuyết Lạc không muốn nói nhiều, Hạ Chánh Dương cũng không gặng hỏi.



“Tuyết Lạc, con cứ an tâm ở nhà với cậu.



Nơi này cũng là nhà của con, không vui thì về.



Ở bao lâu cũng được.”



Phong gia.



Đến xế chiều ngày hôm sau, Phong Lập Hân mới biết chuyện Tuyết Lạc bị Phong Hàng Lãng đuổi cho bỏ chạy khỏi nhà.



“Hàng Lãng! Em thật quá đáng! Nhanh đi tìm Tuyết Lạc về đây! Nếu không tìm được, em cũng đừng có về nữal”



Phong Lập Hân thật sự nổi giận.



Tuy Tuyết Lạc mới gả về Phong gia được bốn ngày, nhưng anh tuyệt đối có ấn tượng tốt về cô: khéo léo xinh đẹp, kiên trì lại đảm đang.



Là một cô gái tốt hiễm có khó tìm.



Chỉ khi đem Hàng Lãng giao cho cô gái như vậy, anh mới yên tâm.



Cho dù chết cũng sẽ yên lòng nhắm mắt.



“Anh, trước anh nguôi giận đã! Là chính cô ta bỏ chạy kia mà.



Có lẽ cô ta cảm thấy gả cho em là chuyện quá đau lòng.



Anh cần gì phải ép cô ta trở lại? Cô ta sẽ chỉ càng đau khổ hơn mà thôi.”



Hàng Lãng lạnh giọng.



“Được! Hàng Lãng em không chịu đi đúng không? Được, vậy anh đi! Phong Lập Hân anh tự mình đi!”



Phong Lập Hân nổi giận nói.



Anh muốn ngồi dậy lại bị vướng vào dây truyền nước, trong cơn tức giận, Phong Lập Hân giật đứt một đầu kim truyền đang cắm trêи người.



Ngay giây tiếp theo, Phong Lập Hân dường như không thở nổi, toàn thân cứng đò trêи giường bệnh.



“Cậu Phong…”



Bác sĩ Kim lập tức lắp đặt máy thở cho Phong Lập Hân.



“Anh… Em xin lỗi!”



Phong Hàng Lãng không ngờ, tình trạng của anh trai đã nghiêm trọng đến mức phải dùng đến cả máy thở.



Phong Lập Hân không còn sức để nói nữa, chỉ phất tay với Phong Hàng Lãng, nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.



Anh không biết Hàng Lãng đã làm gì Tuyết Lạc, càng không biết cô có thể tha thứ cho hắn hay không.



Sự đau đớn vô cùng khiến Phong Lập Hân nghẹn ngào bật khóc.



Anh chỉ là thật lòng muốn tìm một cô gái tốt, gửi gắm em trai Hàng Lãng sau khi mình qua đời thôi mà.



“Anh, anh đừng giận! Vậy để em tìm em dâu của anh về.”



Hàng Lãng đành phải nói.



Nửa tiếng sau, phòng y tế yên tĩnh trở lại, tình trạng sức khỏe của Phong Lập Hân cũng mới ổn định.



“Bác sĩ Kim, ông nói xem, việc tôi ép Hàng Lãng cưới Tuyết Lạc rốt cuộc là đúng hay sai? Tình hình này, có vẻ như Hàng Lãng không có ý định thật lòng với Tuyết Lạc.



Nếu tổn thương đến Tuyết Lạc vô tội, lương tâm tôi sẽ không chịu nổi.”



Phong Lập Hân tháp giọng như thều thào không nói nên lời.



“Đây là nỗi đau mà Hàng Lãng và Tuyết Lạc phải cùng trải qua!”



Bác sĩ Kim khẽ than.



“Bất quá nghe quản gia Mạc nói, tối hôm qua cậu Hàng Lãng có đuổi theo cô Tuyết Lạc, hơn nữa còn giúp cô ấy đánh đuổi mấy kẻ côn đồ.



Tôi nghĩ dần dần Nhị thiếu gia sẽ nhận ra những điểm tốt của cô Tuyết Lạc, sẽ từ từ chấp nhận cô ấy.



Nếu Nhị thiếu gia có một người phụ nữ để yêu thương, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”



“Chỉ mong là vậy! Tôi cũng mong hai đứa nó sớm yêu thương nhaul”



Hạ gia.



Hàng Lãng chạy tới Hạ gia đúng giờ ăn tối.



Trừ gia chủ Hạ Chánh Dương, những người khác đang ngồi bên bàn ăn là năm người phụ nữ.



Một khung cảnh thật tráng lệ.



Hạ Chánh Dương một lòng muốn sinh con trai nối dõi họ Hạ, nhưng không ngờ lại có ba vị thiên kim tiểu thư. Vóc dáng Hàng Lãng cao lớn lại không thô kệch, tròng mắt đen dài sâu thăm thẳm, đôi môi mỏng, đường nét sắc sảo rõ ràng, gương mặt tuần tú hoàn hảo như tranh vẽ.



Hắn xuất hiện, tất cả mọi người trêи bàn ăn đều kinh ngạc, mê mẫn.



Nhưng Tuyết Lạc chỉ có kinh ngạc, không hề mê mẫn.



Người đàn ông này sao lại tới đây? Hắn muốn làm gì? “Tôi là Phong Hàng Lãng.



Quấy rầy các bị ăn cơm, quả thật bắt lịch sự quá.”



Khách khí lễ phép, nhưng vẫn cường thế oai phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK