Hàng Lãng, anh không còn nữa, em nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt. Nhất định phải sống tiếp thật tốt, sống thật hạnh phúc.
Phong Hàng Lãng rời khỏi phòng “
bệnh, liên gọi quản gia Mạc vào, tất cả chỉ tốn không tới nửa phút.
Mà trong thời gian nửa phút này, Phong Lập Hân dùng hệt sức lực lầy dao nhỏ cứa vào tĩnh mạch trên cô tay trái của mình.
Đối với người bình thường thì động tác này có thể thực hiện nhẹ như không, nhưng với người hành động bât tiện như Phong Lập Hân mà nói coi như đã dùng hệt toàn bộ sức lực của anh.
Tay của anh đã bị lửa thiêu đến biến hình dạng, lực tay câm cũng bị yêu đi rất nhiều.
Trong thời gian một tuần này, anh luôn âm thầm luyện tập thế nào đề cầm chắc lưỡi dao nhỏ đấy trong chăn. Lưỡi dao là từ mây ngày trước Phong Lập Hân lén giấu lại lúc Tiểu Hình đang thu dọn đô. Lưỡi dao này vồn là dùng để tách các mô tế bào da bị dính vào nhau của Phong Lập Hân, để ngăn chặn việc các tầng da và bè mặt da bị biến dạng.
Vào lúc máu tươi chảy: ra, Phong lập Hân có một loại cảm giác giỗng như giải thoát. Cả người anh bỗng nhẹ bằng, cực kỳ thoải mái. Thì ra người vào lúc sắp chết sẽ cảm thấy thoải mái như thê.
Lúc quản gia Mạc bước vào, Phong Lập Hân đã giâu cô tay bị cắt của mình vào dưới lớp chăn màu nhạt mỏng. Phòng bệnh vốn âm u, gần như không nhìn ra dấu vết máu nhỏ.
Mà tay phải của Phong Lập Hân lại nắm chặt bức ảnh của Lam Du Du.
Anh thật sự rất nhớ rất nhớ cô gái này rôi.
cả tay bị cắt không ngừng nhỏ máu tươi dưới lớp chăn móng, Phong lập Hân lại không hề cảm giác thây đau đớn, mà ngược lại có thoải mái ảo giác lên trời xuống đất. Máy ‘ tháng nay rất ít khi anh có được cảm giác thoải mái như vậy.
Quản gia Mạc đi vào, ni thăm Phong Lập Hân sắc mặt khá tốt nằm trên giường bệnh. Anh gân như không vì chuyện ống tiểu tối qua mà tâm tình xuống dôc. Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà!
“Đại thiếu gia, cậu đói rồi nhĩ? Dì An sắp đưa đồ cho cậu lên rồi.’ Quản gia Mạc thò tay vào, theo thói quen ẩn từ thắt lưng xuông mu bàn chân của Phong Lập Hân, thứ nhát là để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Phong Lập Hân, và thứ hai là kiểm tra – xem quân của Phong Lệ Tân đã khô ráo không. Quản gia Mạc biết răng Phong Lập Hân là một người yêu sạch sẽ và không thể chịu được sự ẩm ướt.
“Tôi không đói, tôi đang đợi Hàng Lãng.” Phong Lập Hân cười với quản gia Mạc, chỉ là nụ cười vào lúc này rất khó có thế cảm nhận được: “Quản gia Mạc, vất và cho chú rồi, làm khổ chú nhiều rồi ° “Đại thiếu gia, cậu lại nói những lời không đâu rồi. Có thê được phục vụ cho hai vị thiếu gia là phúc phận cả đời của lão già tôi.” Quản gia Mạc cười nói.
“Đúng rồi lão Mạc, Tuyết Lạc nều thật sự không thể sông chung với Hàng Lãng, thì chú giúp bọn họ ly hôn đi.
Tất cả những cái này đều là… Khụ khụ…” Nhất thời hô hấp không kịp, Phong Lập Hân ho nhẹ hai tiêng.
“Đại thiếu gia, cậu đừng lo chuyện của Nhị thiêu gia và phu nhân Tuyết Lạc nữa. Thân thể của cậu đáng lo hơn.” Quản gia Mạc vội vàng chạy qua võ nhẹ lên ngực Phong Lập Hân đề anh điều chỉnh lại hô hâp.
“Tôi không sao. Lão Mạc, là do tôi tạo nên nghiệt duyên giữa Tuyết Lạc với Hàng Lãng, tất cả đều là lỗi của tôi.
Chuyên 50% cô phần của tập đoàn đứng tên tôi qua Tuyết Lạc đi. Coi như là bù đắp cho cô ấy. Biệt thự ở khu Khải Thái cũng đề lại cho cô ấy.
Nếu như cô ấy mang thai con trai nhà họ Phong, cô ấy đông ý sinh thì sinh, cô ây nêu TP muôn tinh, thì để cô ấy tự quyết định..
“Đại thiếu gia, cậu đừng nói nữa.
Đang yên lành cậu nói những cái này làm gì?”
“Nêu như… nêu như cô ây tình nguyện sinh con cho nhà họ Phong chúng ta, thì… thì hãy chuyền toàn bộ bât động sản đứng tên tôi cho cô ây với đứa bé đáng TH Tất cả đều là lỗi của tôi. Khụ khụ..