Tuyết Lạc cái gì cũng không nói đứng dậy đi thẳng xuồng phòng khách dưới lâu. Cô cũng không trông cậy vào Phong Hàng Lãng sẽ thương hại mình.
Nhìn theo bóng phu nhân rời đi, dì An khẽ thở dài, tôi hôm qua Đại thiếu gia muốn gặp Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu phụ nhân nói không khỏe không muốn gặp, nay Nhị thiếu phu nhân muốn gặp Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia lại không cho gặp… làm thê nào mới phải đây?
“Nhị thiếu gia, cậu thật muốn đề Nhị thiều phu nhân tuyệt thực sao?” Dì An đau lòng hỏi.
Bà đau lòng không chỉ là thân thệ Nhị phu nhân Tuyết Lạc, còn có Tuyết Lạc trong bụng không chừng đã có tiểu thiệu gia Phong gia. – “Cô Ấy, muốn ngược đãi bản thân, vậy để cô ấy. ngược đãi chính mình. Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn dùng những cách ngây thơ như vậy để dọa nạt tôi? Không chừng nhịn đói cũng có thể kích thích sự phát triển chỉ số thông minh thêm lần nữa.” ‘ Phong Hài Lãng thờ ơ nói.
Dì An ngoài miệng không nói g nhưng trong bụng thầm nghĩ, lút nữa sẽ mang cho thiêu phu nhân chút đồ ăn. | “Không được cho cô ây đồ ăn. Nêu không, tôi sẽ trừng phạt cô Ấy, còn hơn chuyện bỏ đói này r nhiều.” Phong Hàng Lãng lạnh lùng mắng.
Dì-An giật mình, liên tục gật đầu: “Tôi đã biết : Đồng ý là vậy, nhưng vân không ngăn cản được dì An mang đồ ăn cho Tuyết Lạc. Sau tất cả, người thừa kế của Phong gia là trên hệt. Cho dù Nhị thiếu gia trách mình đi, dì An cũng sẽ thừa nhận.
Nhân lúc Phong Hàng Lãng vào phòng trị liệu, dì An vội vàng bưng vào món cháo gạo nếp và bánh khoai tây mà Tuyết Lạc thích ăn nhất.
Cửa phòng Tuyết Lạc khép hờ mục đích là đê tạo điêu kiện thuận lợi cho việc ra vào của “Phong Lập Hân”.
Tuyệt thực kháng nghị chỉ là một cách để bắt được Phong Hàng Lãng trở về nguyên hình mới là mục tiêu cuối cùng của cô.
Nhưng tiến vào không phải là Phong Hàng Lãng giả dạng Phong Lập Hân, mà là dì An đang bưng thức ăn đưa tới. Vừa đóng cửa, vừa nhìn ra ngoài ngó xung quanh, có lẽ là không có sự cho phép của Phong Hàng Lãng mà lén lút đưa đồ ăn cho cô.
“Phu nhân chắc là đói bụng lắm rồi, cô mau ăn đi.” Dì An nhanh chóng đưa bát đũa cho Tuyết Lạc.
Thành thật mà nói, bỏ qua việc dì An không hề nguyên tắc che chở cho Nhị thiêu gia Phong Hàng Lãng, dung túng cho những hành vi bất thường của anh ta, thì sự quan tâm đổi với Tuyết Lạc cô trước nay luôn là cần thận tỉ mi.
“Dì An, cháu không ăn! Dì mang đi đi” Tuyết Lạc kiên quyết nói.
Nếu đang diễn, thì phải diễn trọn bộ!
Hơn nữa còn cần phải diễn đủ giông đủ chân thật. Vì vậy, cô kiên quyết từ chối đồ ăn dì An mang vào. Cô chính là muôn Phong Hàng Lãng tháy, lần này Lâm Tuyết Lạc là chơi thật “Phu nhân, sao cô lại phải khổ nhự vậy! Cô cùng Nhị thiệu gia giận dỗi, cũng không đáng lấy thân thê của mình ra ngược đãi như vậy.” Dì An lo lắng.
Nhất thời thầy Tuyết Lạc bình thản, còn không nhị đến phần bụng dưới của mình một cái, dì An thiếu điều nói thẳng “Phu nhân chịu được đói, nhưng tiểu bảo bối trong bụng này chịu không nỗi!”
Giống như nghĩ Tuyết Lạc thực sự Nông thail “Cháu không phải là giận dỗi! Đây gọi là biểu tình! “Phân đối mạnh mẽ!”
Tuyết Lạc hùng hồn nói.
Thật ra, Phong Hàng Lãng rời đi chăng qua chỉ là đề cho dì An có cơ hội lén lút đưa đồ ăn cho Tuyết Lạc.
Khi Phong Hàng Lãng nhìn thấy đồ ăn dì An mang từ trong phòng ra còn nguyên vẹn, đôi lông mày hơi cau lạ, ng ÖN phụ nữ này là muốn chơi thật sao?
Dì An tưởng rằng Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng sẽ trách bà vì sự tất trách của tt nhưng không ngờ Nhị thiếu gia lại lây đĩa thức ăn từ tay bà đi vào phía phòng khách.