Xem ra, Diệp Thời Niên cũng không thê thoát khỏi mỹ nhân kê của người phụ nữ Lam Du Du này! Bắt đầu nói giúp cô ta rồi!
Phải biết rằng, Lam Du Dụ đã phạm phải tội chết! Cô ta câu dẫn, dùng thủ đoạn từng bước bẫy Phong Lập Tân vào lưới tình không thê tự khoát ra được. Bị trận hỏa hoạn lớn thiêu cháy không thể nhận ra nữa, sông không bằng chết!
Bắt luận là về pháp luật hay đạo đức, Lam Du Du đều nên bị chém ngàn nhát đao.
“Không khóa cô ta lại, chăng lẽ khóa cậu à!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng máng. Hắn từ chối ý nghĩ thương hoa tiệc ngọc của Diệp Thời Niên một cách rât rõ ràng.
Đối với người phụ nữ độc ác như Lam Du Du mà nói, lòng tốt đối với cô ta, chính là sự tàn nhẫn đối với Phong Lập Hân!
Phong Hàng Lãng sao có thể dung túng cho “lòng tôt” này của Diệp Thời Niên chứ!
“Anh Lãng, nêu như anh muốn trút.
nội oán hận trong lòng, một đao giết cô ta đi không phải là được rồi sao?
Cô ta chỉ là một cô gái yêu đuôi, anh ngày ngày khóa cô fa lại như vậy, còn khó chịu hơn cả giết cô ta.” Diệp Thời Niên lại bắt đầu thương hoa tiếc ngọc.
Là trợ thủ của Phong Hàng Lãng, Diệp Thời Niên đương nhiên là rât hận hành vi độc ác của Lam Du Du.
Chỉ là ngày nào cũng phải nhìn một người phụ nữ yêu đuôi như vậy chịu khô, Diệp Thời Niên khó tránh khỏi cảm giác thương hại.
Có lẽ anh ta là một người anh hùng đầy khí phách tắm lòng bao dung.
Nhưng anh ta hiểu những gì Phong Hàng Lãng làm. Nếu như đổi lại anh trai anh ta bị một người phụ nữ làm cho khổ sở như vậy, thì anh ta cũng sẽ băm người phụ nữ đó thành trăm mảnh. Chỉ là bây giờ..
“Tôi chính là muốn khiến cô ta sống không bằng chết! Từ tử cảm nhận những đau đớn và khổ sở mà anh tôi đang chịu.” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Trên gương mặt lạnh lùng của hắn, có một tâng sương giá tụ lại. Phong Lập Hân vẫn nằm trên giường bệnh, tính mạng như treo trên sợi tóc, Phong Hàng Lãng hắn sao có thể không hận chứ!
“Anh Lãng, anh nhìn xem, mắt cá chân của cô ta sưng lên rồi! Bôi thuốc cũng không có tác dụng, sắp loét ra rồi!”
Diệp Thời Niên chỉ vào mắt cá chân bên trái bị dây xích khóa chặt của La Du Du, quả nhiên vết bằm sưng tấy kinh khủng. Đặc biệt là khi so với làn da trắng mịn xung quanh, lại càng thêm khiên người ta hoảng sợ.
“Vậy thì để cô ta lở loét từng chút một mà chết đi! Loại phụ nữ lòng dạ. rắn độc như cô ta, cách chết này, vận coi như là dễ dàng cho cô ta quá rồi!
Phong Hàng Lãng lạnh giọng nói. Mỗi một câu đều nhuôm màu tàn nhẫn và lạnh lùng.
Đối mặt với người phụ nữ mà Phong Lập Hân dùng cả tính mạng đề yêu, Phong Hàng Lãng thật sự không biết nên dùng cách nào đề kết thúc sinh mạng của Lam Du Dul Thấy Phong Hàng Lãng giữ vững Han vi lạnh lùng của mình, Diệp Thời Niên nhìn người phụ nữ đang mœ màng lảm nhảm trên giường, lại càng thây thương hơn. Người phụ nữ yêu đuôi dường như chẳng có chút lực | phản kháng nào, lại phải chịu nỗi khổ xiềng xích như vậy.
“Anh Lãng, người đó hình như… Hình như đến cái kia rôi.”
Nghĩ đến cái gì đó, Diệp Thời Niên nói lắp ba lắp bắp. Gương mặt cương nghị dĩ nhiên kìm nén đên đỏ bừng lên.
Đối với đặc tính sinh lý của phụ nữ, Diệp Thời Niên chẳng biết gì cả, chỉ là lúc nãy quan sát mới chợt phát hiện. Máu tươi chảy : từ bộ đồ ngủ của cô ta nhuồm đỏ cả tắm thảm trên giường.