Thấy Tuyết Lạc không nhận ra ý tứ sâu xa của mình, dì Ấn qua cửa kính phòng bếp thở dài một tiêng.
Đôi vọ chồng này rốt cuộc còn muốn giận dỗi trêu đùa nhau đến bao giờ?
Còn có Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng, đến bao giờ cậu mới đủ tin tưởng phu nhân, và nói cho phu nhân biệt sự thật đây?
Trên thực tế, dì An có thể thông cảm cho Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng, mẹ ruột của mình là người tình xen vào gia đình người khác, làm cậu từ nhỏ khi ở Phong gia không được chào đón và tôn trọng. Cho nên cậu chủ đối với phụ nữ luôn luôn cảnh giác cũng là chuyện hợp lý.
Phong Hàng Lãng chạy đến, một trong những nhà kho dưới lòng đất của tập đoàn GK. Khi vừa mở cửa nhà kho, anh đã thấy Diệp Thời Niên đang nhìn chăm chăm vào người phụ nữ năm trên tắm phản, chuyên chú lại khẩn trương.
Người phụ nữ trên phản đang lảm nhảm, ê a nói mớ cái gì đó, quần áo xộc xệch làm cơ thể cũng lộ ra phân nửa, đôi má ửng đỏ ốm yêu, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Thượng Phong Hàng Lãng lao nhanh tới, túm lây cô áo của Diệp Thời Niên, kéo thẳng anh ta ra khỏi ghé, thấp giọng rít lên: , Diệp Thời Niên, cậu ngủ với cô ta rôi à?”
Người đẹp trước mặt, hơn nữa còn bị dây xích sát trói chặt mắt cá chân, nếu Diệp Thời Niên thật sự muốn làm gì Lam Du Du, nhất định là dễ như trở bàn tay.
Phong Hàng Lãng đột nhiên nhận ra, bản thân đúng là sơ ý quá, sao có, thể đề một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối như Lam Du Du ở trong một phòng cùng một tên đàn ông trẻ tuổi cường tráng chứ! Nếu như tên kia không không chế nỗi, vậy thì Lam Du Du sẽ bị ăn sạch mắt.
Có lẽ là vì quá tập trung vào người phụ nữ trên giường, đột nhiên bị Phong Hàng Lãng túm cô áo, Diệp Thời Niên có vẻ kinh ngạc, theo bản năng muôn đánh trả, nhưng khi nhìn thây người túm cổ áo mình là Phong Hàng Lãng, anh ta lại lập tức thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.
“Anh Lãng, anh coi thường em quá rồi! Em không, có tà tâm như vậy, cũng không có cái gan đó! Nữ yêu tỉnh này là người phụ nữ mà anh Lập Hân yêu sâu đậm, không động đến vợ: của anh em, quy tắc này em hiều rõ!” Diệp Thời Niên nhanh chóng giải thích.
Phong Hàng Lãng buông lỏng cổ áo của Diệp ] Thời Niên, tiện tay vuốt cho thẳng: “Nếu như muốn phụ nữ thì đến Dạ Trang tìm. Còn người phụ nữ này, cậu không thể động vào được!”
“Em biết rồi anh Lãng.” Diệp Thời Niên nhanh chóng trả lời.
Phong Hàng Lãng đưa mắt qua, cần thận quan sát người phụ nữ trên giường, cả người như rơi vào một loại bệnh dày vò thống khổ.
Hắn kéo tâm chăn mỏng bị người phụ nữ hất sang một bên, che đi cơ thê yêu kiều mảnh mai của cô ta.
Vốn định đưa tay lên sờ dò xét, nhưng lại sợ người phụ nữ này khi thì giả thân giả quỷ, khi thì giả vờ yêu đuối lây lòng, Phong Hàng Lãng liền rút tay lại.
Hắn không thích dính líu đến người phụ nữ này. Trước đây có thể không bài xích, nhưng sau tình cảnh bi thảm của Phong Lập Hân, hắn theo bản năng đôi với người phụ nữ này vô cùng căm hận.
“Anh Lãng, em có thể thương lượng với anh một chuyện không?” Diệp Thời Niên thận trọng hỏi.
“Nói.” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Bỏi vì hắn đoán ra được, việc Diệp Thời Niên muốn thảo luận với hắn, chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ năm trên giường. Nêu không phải người phụ nữ này còn giá trị lợi dụng, thì tính mạng của cô ta sớm đã dừng lại vào lúc hắn gặp lại cô ta rồi.
“Anh Lãng, anh có thể đừng khóa cô ta lại không? Anh yên tâm, em dùng cả tính mạng đề đảm bảo, nhát định sẽ trông chừng cô ta cân thận. ” Diệp Thời Niên thê đảm bảo.
Mắt Phong Hàng Lãng nhẹo lại, nhìn chằm chăm vào vẻ mặt thề thốt chắc chắn của Diệp Thời Niên, vẻ mặt anh tuần có chút lạnh lùng đanh thép.