“Vậy thì phải sử dụng tư quyền của nhỏ” chủ tịch tổng hội sinh viên của anh rồi. Đầu tiên anh chào bác bảo vệ, rồi đến chào dì quản lý.” Tuyết Lạc một lòng muôn rời khỏi nhà họ Phong, nhưng cô không muôn tiếp nhận quá nhiêu sự giúp đỡ từ Phương Diệc Ngôn.
Thấy thái độ kiên quyết của Tuyết.
Lạc, Phương Diệc Ngôn chỉ có thể bỏ đi mong muôn được qua đêm với Lâm Tuyết Lạc trong căn phòng của anh ta và quyết định làm những gì Tuyết Lạc muốn, sử dụng tư quyên để đưa cô về ký túc xá nữ.
“Tuyết Lạc, sau này em có dự định gì Vi Phượng Diệc Ngôn hỏi trên đường đến ký túc xá nữ.
Thành thật mà nói, tắt cả những điều này xảy ra quá nhanh và đột ngột, – Tuyệt Lạc không có bất cứ sự chuẩn bị tình thần nào chứ đừng nói gì đến kế hoạch tương lai.
Cô không muốn quay lại nhà họ Phong! Còn vệ cuộc hôn nhân của cô và Phong Lập Hân, cô chỉ có thể uay lại nhà họ Hạ và nhờ chú của cô là Hạ Chính Dương lo liệu các thủ tục ly hôn. Về việc liệu chú Hạ Chính Dương có trói tay trói chân Lâm Tuyết Lạc và đưa cô trở lại nhà họ Phong như Phong Hàng Lãng nói hay không… Tuyết Lạc thực sự không dám khẳng định!
Nếu lợi ích là trên hết thì khả năng này rất dễ xảy ra, nhựng nếu Hạ Chính Dương nhớ đến tình cảm chị em ruột thịt giữa ông ta và mẹ của Lâm Tuyết Lạc thì có lẽ ô ông ta sẽ rủ lòng thương mà giúp cô.
“Em muốn học xong rồi tính.” Tuyết Lạc nhẹ nói. Lúc nảy, tìm cách nuôi sông bản thân cô là việc quan trọng nhất.
“Quyết định này thật không tôi, anh ủng hộ em.” Phương Diệc Ngôn đáp lại. Anh ta mím chặt môi dường nhử muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuôi cùng lại không lên tiêng.
Thông qua môi quan hệ của Phương Diệc Ngôn với phó chủ tịch cũ của Hội sinh viên trường, Tuyết Lạc đã thành công vào khu ký túc xá nữ. Anh ta đưa Tuyết Lạc đến tận tầng dưới của ký túc xá nơi cô ở, sau khi thấy Tuyết Lạc đi vào trong, anh ta quay người.
Nhưng anh ta không rời đi, mà là nắp Sau gốc cây ngô đông và: nhìn chằm chằm vào cửa số ký túc xá của Tuyết Lạc. Mãi đến khi bảo vệ tới thúc giục anh ta mới miễn cưỡng rời đi. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!
Trong ký túc xá, vẫn chỉ có một mình Viên Đóa Đóa, cô đang chìm vào giấc ngủ yên bình và tĩnh lặng.
Viên Đóa Đóa bị cha mẹ bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ vì chân bị tật, tự mình cỗ găng vươn lên, cô kiên trì, ngoan cường như cỏ dại trong kẽ đá, cho dù không có môi trường sinh trưởng dôi dào, cô vẫn dựa vào tinh thần chiến đầu đầy nhiệt huyết của mình để khoan thủng kẽ đá và lớn lên trong mưa gióI Tuyết Lạc thực sự ngưỡng mộ sự dẻo dai của Viên Đóa Đóa. Viên Đóa Đóa nói rằng thật ra cô bị ép buộc mới như vậy. Nếu có thể, cô gái nào lại không muốn trỏ thành đứa con cưng và báu vật của bố mẹ, được nâng niu, yêu thương và chiều chuộng như một nàng công chúa nhỏi Bây giờ, có phải cũng đến lúc Lâm Tuyết Lạc không còn nơi nào đề đi?
Lùi lại phía sau, có vách đá đang đợi côi Tiến về phía trước, có chông gai đang đợi côi Trái tim của người con gái đang mang theo sự chờ đợi, tình cảm nam nữ ngây thơ vừa mới được nảy mầm đã bị thực tÊ nghiệt ngã này bóp nghẹt!
Không nên đâm đầu vào tình yêu đúng không? Nhưng Tuyết Lạc cũng đã yêu rôi! Một tình yêu coi trời bằng vung và những ký ức đau thấu tim ganl Thực sự rất đau! Đau đến mức hoi thở cũng nhuốm mùi đau khổ!
Tuyết Lạc ngã xuống giường, cả đời không muôn bò dậy nữa.
Hãy cứ để bản thân chết một cách thật nhẹ nhàng đi!
Làn gió biển mặn mòi thổi qua khuôn mặt tuân tú của Phong Hàng Lãng, thỏi mạnh đến mức khiến hẳn nhức cả mắt.
Biển về đêm dường như không yên phận, nó gầm thét, rồng giận, mãnh liệt đánh úp vào bở, phát ra những tiếng gào thét như trời long đất lở, xé toang mặt biển tĩnh lặng trong ánh trăng, bọt biển tung lên trăng xóa, hận không thể nuốt chửng tắt cả mọi thứ.