Trong mất anh ta hiện rõ tơ máu sau cả đêm không ngủ, một người vẫn luôn nho nhã, lịch sự như anh ta lại trở nên lôi thôi, lếch thếch thế này. So với diện mạo đây nghệ thuật, tuôi trẻ vốn có của anh ta, thực sự khác rất nhiều.
“Anh có lời gì muốn nói thì nói với em là được.” Viên Đoá Đoá vẫn như cũ đứng thẳng giữa Phương Diệc Ngôn và Lâm Tuyệt Lạc, sau đó nghiêng người quay lại, nhắc nhở Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, cậu đi đến thang máy của tòa nhà trước đi. Tớ chặn lại anh ấy cho.”
Hôm nay Tuyết. Lạc thực sự không còn tâm tình giải thích chuyện gì với Phương Diệc Ngôn, lặng lễ gật đầu rồi quay người đi qua hàng rào của vườn hoa.
“Lâm Tuyết Lạc, anh nghĩ chuyện này quan trọng hơn việc lên lớp của em đấy!” Phương Diệc Ngôn giơ tờ báo trong tay hướng về phía Lâm Tuyết Lạc.
Là hai tờ báo. Tuyết Lạc đã nhìn thây.
Một tờ đã cũ, bên trên là hình ảnh bị người khác chụp trộm được khi Phong Lập Hân vào viện cập cứu mây tháng trước, tờ còn lại Tuyết Lạc đu thây khi tới bữa tiệc thân cận mà Hạ Dĩ Câm đã hẹn với Phong Hàng Lãng. Đó là ảnh ở trước công trường khi cô chỉnh lại khăn quàng cho Phong Lập Hân. Trong ví cô còn giữ một tâm.
Thầy bộ dạng Phương Diệc Ngôn chắc chắn không phải căn nhắn, trách móc tại sao cô lại gả cho Phong Lập Hân. Hai tờ báo trong tay anh ta đã thu hút sự chú ý của Tuyết Lạc.
Tháy Tuyết Lạc dừng bước, Phương Diệc Ngôn tiếp tục nói: “Tuyết Lạc, lẽ nào em chưa từng nghi ngờ Phong .
Lập Hân chồng em rất kỳ lạ sao? Nếu em muôn xoá bỏ những nghỉ ngờ ây thì tới chỗ anh đi.”
Vừa dứt lời, Phương Diệc Ngôn không tiếp tục lôi kéo với Viên Đoá Đoá mà quay người đi thẳng.
Lời nói của Phương Diệc Ngôn khiến Tuyết Lạc trong chỗc lát liền quyết định đuôi theo Phương Diệc Ngôn.
“Đoá Đoá, cậu đi tới chỗ phòng học chiếm chỗ trước đi, tó đi một lát rôi quay lại.” Tuyết Lạc đưa sách vở trước ngực cho Đoá Đoá. Nhắc chân bước về chỗ Phương Diệc Ngôn cách đó 10 mét.
“Tuyết Lạc.. . Tuyết IQG, Cậu cần thận đầy. Bảo vệ bản thân.” Đoá Đoá gấp gáp nhắc nhở Lâm Tuyết Lạc.
Ở cùng với Phương Diệc Ngôn, Tuyết Lạc chưa bao giờ phải lo lãng vệ sự an toàn của mình. Nêu có chuyện gì ngoài ý muốn hay không an toàn thì trong hai năm vừa qua đã xảy ra rồi.
Phương Diệc Ngôn vần luôn tôn trọng cô.
Tuyết Lạc đuôi theo Phương Diệc Ngôn tới góc Anh ngữ của khuôn viên trường ở phía Nam. Bây giờ đã sắp đên giờ lên lớp, bên trong không có ai cả. Hơn nữa, Phương Diệc Ngôn chính là một trong những người phụ trách góc Anh ngữ này.
“Phương Diệc Ngôn, rốt cuộc anh muôn nói với em chuyện gì?” Tuyết Lạc cuôi cùng cũng đuổi kịp bước chân của Phương Diệc Ngôn. Cô thở hồng hộc.
“Tuyết Lạc, em nói thật với anh, em rốt cuộc đã từng gặp Phong Lập Hân thật chưa?” Phương Diệc Ngôn quay người, nghiêm túc hỏi.
Tự dưng hỏi một câu như thế khiến Tuyết Lạc đơ ra, mình đương nhiên gặp Phong Lập Hân rồi! Nhưng tại sao Phương Diệc Ngôn lại nhân mạnh từ “thật”?
Ngược lại tạo cho Tuyết Lạc cảm giác, lẽ nào Phong Lập Hân mà mình từng gặp, không phải Phong Lập Hân thật? Làm gì có chuyện ñnhư thê chứ!
“Đương nhiên là em từng gặp Phong Lập Hân rồi!” Tuyết Lạc trả lời câu hỏi của Phương Diệc Ngôn với giọng chắc chắn.
“Chính là người đón em ở cổng trường học buổi chiều hôm thứ 62”
Phương Diệc Ngôn lại tiếp tục dồn dập hỏi.
“Đúng thế! Chính là Phong Lập Hân!”