Diệp Thời Niên thực sự đồng cảm với tà Du Du đang ngược đãi với bản thân mình. Có lẽ theo quan điểm của Diệp Thời Niên, một người phụ nữ nhỏ bé yêu ‹ đuối lại yêu sâu đậm một người đàn ông không yêu mình, nhìn thê nào cũng khiên người ta thương cảm và xót xa.
“Lam Du Du, nếu cô không làm ầm lên nữa, tôi hứa sẽ ra ngoài tìm Phong Hàng Lãng cho cô. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không được trồn khỏi đầy.” Ánh mắt của Diệp Thời Niên rơi vào đồng, dây xích kim loại u ám đang nằm ở góc biệt thự.
Lam Du Du cũng liếc nhìn đống xièng xích, khẽ hừ lạnh: “Cho nên, anh lại muôn xích tôi?”
Sau đó, thân thể cô đột nhiên ngã xuông đất như một xà nữ mêm mại không Xương: “Tôi hơi thở đều đã yếu ót như này rôi, anh sao lại nỡ lòng xích tôi vào? Tại Sao anh lại không có chút thương hoa tiếc ngọc nào vậy, nhanh lại đây, đỡ tôi lên.”
Tim Diệp Thời Niên đập rộn ràng. Anh biết rõ thân thể người đàn ông cứng cáp của mình đang cân gì. Nhưng đột ngột chân của anh như bị đóng định trên mặt đất, không tiến lên dù nửa bước.
Anh biết rằng Lam Du Du quá nguy hiểm. Tiếp. cận cô ta tương đương với việc tiệp cận một quả bom hẹn giờ.
Có thể nỗ bát cứ lúc nào làm anh tan xương nát thịt.
Đôi mắt to ngắn nước của Lam Du Du đầy vẻ quyên rũ, chỉ cân một cái liếc mắt liền có thể thu phục ba hồn bảy vía của người đàn ông. Và nửa bờ vai kia không biết lúc nào đã lộ ra, trắng nõn như búp măng non.
Diệp Thời Niên chỉ cảm thấy khó có thế kìm nén khí huyết đang ào ạt trong cơ thê.
Anh biết rằng Lam Du Du muốn thoát khỏi con mắt của anh đề chạy đi tìm Phong Hàng Lãng. Nhưng anh không cho cô cơ hội này.
Ngay khi Lam Du Du lao vào vòng tay của Diệp Thời Niên, anh đã nhanh tay lẹ mắt giáng một đòn vào gáy Lam Du Du, một cơn choáng váng nặng nê ập đến khiến Lam Du Du ngật xỉu trong vòng tay của Diệp Thời Niên.
Hương thơm tự nhiên và nhàn nhã nhè nhẹ quanh quần bên mũi Diệp Thời Niên, còn CÓ CƠ thể mềm mại không xương của người phụ nữ, đối với Diệp Thời Niên mà nói, quả thật là cực hình!
Nhưng Diệp Thời Niên trong nháy mát ý thức được, Lam Du Du là người phụ nữ của Phong Hàng Lãng.
Không đúng, hình như là người phụ nữ của Phong Lập Hân. Cho dù đó là người phụ nữ của Phong Lập Hân „ người phụ nữ của Di Hàng Lãng, thì người phụ nữ này cùng Diệp Thời Niên anh không có nửa điểm quan hệ.
Chính mình nhớ thương không được!
Cũng không dám nhớ thương!
Từ từ đặt người phụ nữ năm xuông, Diệp Thời Niên khế thở dài, sau một hôi vật lộn, cuôi cùng anh cũng khóa được sợi xích trên mắt cá chân của Lam Du Du.
Vết thương ở mắt cá chân trái của cô ta đã lành, nhưng Diệp Thời Niên vẫn không đành lòng dùng. xích sắt lần nữa khóa lên trên miệng vết thương đỏ sậm đó, cho nên anh đã thay đôi, khóa lây bên chân phải còn lại của Lam Du Du.
Dù Diệp Thời Niên có thương hoa tiếc ngọc đến đâu, anh cũng không thể thay đổi sự thật tàn bạo răng Lam Du Du đã ra tay sát hại Phong Lập Hân một cách rất ác độc.
Một người phụ nữ xinh đẹp và tinh tế như vậy thê nhưng tâm lại độc như răn.
Sau khi khóa Lam Du Du, Diệp Thòi Niên khóa tất cả các cửa ra vào, cửa SỐ của biệt thự, kích hoạt thiết bị báo động thông minh trước khi anh rời khỏi biệt thự.
Hai giờ sau, Diệp Thời Niên từ bên kia vôị vã trở về.
Diệp Thời Niên thở hồn hến, hắn cầm cốc nước lên uông một hơi hết sạch.