Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Vừa ngồi dậy, chân Tiêu Uyên mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, vì phòng ngừa hắn chạy trốn, những kẻ đó ra tay cũng mạnh thật đấy.
Bây giờ hắn nên làm gì? Người của hắn đều ở bên ngoài chờ, một mình làm sao có thể chạy thoát được?
Lúc này, cửa cọt kẹt mở ra, một dáng người cao to đi đến, Tiêu Uyên khó có thể tin nhìn hắn t, hai mắt trừng rất lớn! ... Tất cả là thật, phụ vương của hắn, tặng con trai ruột của mình cho một tên nam nhân!!
Nhìn thấy Tiêu Uyên ngồi dưới đất, trên người chỉ phủ chiếc chăn, trừ cái đó ra, không còn một mảnh vải, tóc đen xõa tung, làn da trắng trẻo và dung nhan tinh xảo được ánh đèn tô điểm, đẹp không giống người thường!
Lỗ Tra vốn u ám thấy vậy bỗng nhiên giật mình, lộ ra ánh mắt gấp gáp mà nóng rực. “Vương gia... rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tiêu Uyên chịu đựng da đầu tê dại, cố gắng để mình tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu ra sức nói: “Bất kể... Phụ hoàng tin vào lời sàm ngôn của ai... Dù gì ta cũng là hoàng tử của Ngọc Hành!” Cho nên ngươi không thể làm như thế làm như vậy tương đương với chà đạp nước Ngọc Hành, vì sao phụ hoàng lại ngu xuẩn như thế!
Ai ngờ Lỗ Tra nghe vậy cười ha hả, hắn ta đi mấy bước đến trước mặt Tiêu Uyên, tham lam quan sát hắn từ trên cao. "Ngươi còn chưa biết đúng không, chính bởi vì thân phận hoàng tử tôn quý của ngươi, ta vì có được người mà bỏ ra cái giá một ngàn con tuấn mã! Nữ tử tầm thường chỉ có giá một con ngựa thôi, phụ hoàng ngươi đúng là bán ngươi với giá tốt đấy!"
Không... Đây không phải sự thật, sao lại thế được?
Không đợi Tiêu Uyên tiêu hóa xong, Lỗ Tra đã cúi người nâng cằm hắn lên, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, lộ ra ánh mắt như sói. "... Thật đúng là mỹ nhân tuyệt sắc... khuôn mặt này của ngươi đáng đời bị đè bên dưới! Ta mới gặp người một lần đã không nhịn nổi...”
Hắn ta nói rồi hếch người, dáng vẻ đó thật sự hạ lưu đến cực điểm! "Buông... ta ra."
Tiêu Uyên cắn đầu lưỡi, để cho mình tỉnh táo, cả người hắn bất lực không phản kháng được, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hắn ta! "Một ngàn con ngựa, ta... trả lại cho ngươi. !” Đúng vậy, dù hắn táng gia bại sản cũng sẽ trả lại cho hắn ta! Chỉ cần hắn ta buông hắn ra!
Lỗ Tra nghe vậy cười dâm tà, thú vị quan sát hắn: “Vậy sao được, nhiều ngựa đến đâu... cũng không bằng con ngựa là ngươi đấy..."
Hắn ta nói xong trực tiếp nhấc hắn lên, ném lên giường!
Nhục nhã! Nhục nhã vô tận châm bỏng thần kinh của hắn như ngọn lửa! Hắn cho rằng hắn đã hoàn toàn buông bỏ mặt mũi và tôn nghiêm, song không ngờ ông trời vẫn cho hắn một đòn đẫm máu, khiến hắn bị giẫm sâu vào bùn!
Mặt Tiêu Uyên đỏ lên, cơ mặt đang run rẩy! Hắn không tin, đây không phải sự thật!
Sao hắn lại bị vậy được! Sao lại bị một tên nam nhân ghê tởm lên giường được!!
Lỗ Tra thấy Tiêu Uyên ra sức giãy dụa trên giường, cơ bắp căng cứng đó, khuôn mặt đỏ bừng, còn có cánh môi gần như sắp cắn chảy ra máu, không cái nào không khiến máu trong người hắn sục sôi!
Hắn ta thích nhất dạy dỗ và chinh phục kẻ không nghe lời! Tiêu Thắng đã cho hắn ta một vưu vật lớn rồi!
Đáng tiếc, vưu vật này hắn ta chỉ có thể hưởng dụng một lần rồi phải giết chết, thật sự quá đáng tiếc!
Lỗ Tra vừa chậm rãi cởi y phục, vừa nghĩ.
Mà Tiêu Uyên tốn sức lùi vào góc, oán hận trừng Lỗ Tra! Không... dù hắn chết cũng không có khả năng khuất phục một nam nhân!
Trong nháy mắt Lỗ Tra đè xuống, Tiêu Uyên nhắm mắt lại muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng hắn không để ý đến một điểm, đầu lưỡi rất có tính bền dẻo, sức bây giờ của hắn không cắn đứt được!
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh giường, cảm nhận được hắn thật sự bị một tên nam nhân buồn nôn đè lên người! Cuối cùng đôi mắt xinh đẹp đó trở nên tuyệt vọng, hắn đột nhiên hận mình sinh ra có khuôn mặt như vậy, hận mình sinh ra ở nơi như thế này!
Rốt cuộc là vì sao, rõ ràng trong lòng hắn luôn có hi vọng, luôn cố gắng để sống, sao lại gặp phải cảnh này, vì sao?!
Thế giới này khiến hắn chán ghét.
Đột nhiên, Lỗ Tra rên một tiếng ngã xuống, Tiêu Uyên kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Ninh Tương Y xuất hiện trước mặt hắn như kỳ tích!
Nàng còn hơi ngượng ngùng nhe răng cười một tiếng: "Ta không tới muộn chứ?"
Trên người nàng mang theo vết thương, nhưng giờ phút này, thân hình có chút chật vật của nàng lại như ánh rạng đông chiếu vào cuộc đời tăm tối của hắn! Xua tan vào bóng tôi thời điểm nguy nan nhất, cứu vớt tâm hồn hắn.
Thật ra rất nhiều kẻ ác vào giấy phút trước khi nhân cách vặn vẹo, nếu có người tình nguyện kéo hắn một cái, hắn sẽ không thay đổi thành con người sau này, mà Ninh
Tương Y, chính là người kéo Tiêu Uyên lên.
Tiêu Uyên nhắm mắt lại nằm trên giường, mặc dù ngay cả sức để đẩy Lỗ Tra ra cũng không có, nhưng vẫn cười một tiếng.
Hắn được cứu rồi...
Ninh Tương Y thở hồng hộc ngồi bên giường, nàng cũng không còn sức nữa...
Trước kia, phàm là đi hoàng cung, tất cả thủ vệ bên người đều phải lui ra ngoài, thế nhưng vương gia Lâu Diệp này lại đi vào quang minh chính đại, nàng muốn lặng lẽ giết hắn ta cũng tốn nhiều sức.
Tiêu Uyên nằm một lúc rồi cũng có sức, chuyện đầu tiên hắn làm là gắng đẩy kẻ trên người ra, sau đó giơ gối ngọc lên, chuẩn bị đập chết hắn ta!
Mối thù nhục nhã không đội trời chung, chỉ có máu của hắn ta mới có thể rửa sạch tội nghiệt!
Thế nhưng Ninh Tương Y lại ngăn cản hắn: “Đợi một chút, tên này vẫn còn tác dụng."
Ai ngờ, Tiêu Uyên luôn rất dễ nói chuyện lại tức giận trừng mắt với nàng: “Ta không chịu nổi tên này một giây nào nữa! Ta muốn hắn chết, chết ngay lập tức!”
Tay Ninh Tương Y túm chặt tay hắn, không nhường một bước, ánh mắt của nàng lạnh lùng mà kiên định. “Có ích gì không? Giết hắn, ngươi có cân nhắc đến hậu quả không? Cho dù ngươi còn có chút nhân mạch có thể bỏ trốn, mẫu phi ngươi thì sao? Đầu tiên nói trước, ta không có năng lực dẫn một nữ tử xông ra khỏi hoàng cung một vạn cấm quân đâu!" "Nhưng bỏ qua như vậy sao?" Tiêu Uyên hỏi nàng với ngữ khí không thể tưởng tượng nổi, nhưng đôi mắt hắn đỏ bừng, lồng ngực chập trùng kịch liệt, tay cầm gối ngọc cũng căng cứng đến nỗi phát run, có thể thấy được sự phẫn hận trong nội tâm! “Hắn suýt nữa vũ nhục ta! Sĩ khả sát bất khả nhục, ta giết hắn một trăm lần cũng không quá đáng!" “Đúng là không quá đáng, nếu như ngươi muốn vì một kẻ cặn bã mà đánh đổi tính mạng của ngươi và mẫu phi ngươi thì ngươi cứ đánh!"
Nói rồi, Ninh Tương Y thật sự nổi giận.
Nhưng câu nói sau cùng của nàng cuối cùng cũng khiến Tiêu Uyên nghe lọt, nhưng nỗi nhục nhã này khiến tay hắn giơ lên lại buông xuống, vẻ hung hăng trong mắt ko hề bớt đi.
Ninh Tương Y nhàn nhạt nói: "Rõ ràng không gánh nổi hậu quả còn muốn nổi cơn nhất thời, ngươi tưởng người như này là nam nhi khát máu à?"
Ninh Tương Y thở dài, sờ lên bả vai còn đang chảy máu của mình, nhe răng trợn mắt. "Thân ở nghịch cảnh, còn sống vốn là một chuyện rất vất vả, ngươi đã một mực nhẫn nhịn, vì sao không nhịn tiếp đi? Cắn nát răng mà nhịn tiếp? Nếu như cuối cùng không nhịn nổi, vậy tất cả nhẫn nại trước kia còn ý nghĩa gì không?"
Thấy Tiêu Uyên cắn chặt môi, Ninh Tương Y không khỏi nhẹ giọng gắn từng chữ: “Ngươi nên nhớ rõ, ngươi đến thế giới này, không phải là vì gặp cực khổ, mà là để phá vỡ cực khổ, thu hoạch niềm vui." "Có lẽ ngươi vẫn luôn rất đau khổ, nhưng chỉ cần ông trời không chơi chết ngươi, ngươi vẫn còn cơ hội mà, đúng không?"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter