Mục lục
Truyên Kiếp này chỉ nguyện bên người Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luồng khí mãnh liệt khiến người cả miếu hoang bị đánh thức!

Có điều công pháp Ninh Tương Y tu luyện đề cao tâm cảnh và vận luật, cho nên luồng khí này không chỉ không khiến bọn họ cảm thấy khó chịu, ngược lại như có gió xuân thối, chỗ hơi ê ẩm đau nhức trên người khỏe lại, ai cũng kêu thần kỳ! "Nhất định là Bồ Tát hiển linh rồi!”

Trong ồn ào, không biết là ai hô một tiếng như thế, người trong miếu đổ nát nhao nhao bò dậy, quỳ lạy với Bồ Tát!

Tiếng động của bọn họ cũng ảnh hưởng đến người bên ngoài không cướp được chỗ năm trong miếu, nghe vậy nhao nhao chạy vào, nhìn thấy bọn họ đều đang quỳ lạy, hỏi nguyên do, không khỏi cũng quỳ xuống quỳ lạy, cảm tạ Bồ Tát ban ơn.

Mà trong đám người, Ninh Tương Y không hề nhúc nhích, hai chân nàng dán chặt trên đống cỏ khô, trên người có khí chất uyên bác như tự nhiên.

Khi thì nhẹ như cơn gió, khi thì nặng nề như động đất!

Thời gian dần trôi qua, trên người nàng chảy ra một số cặn bẩn màu đen, khiến người càng thêm bẩn, nhưng không ai phát hiện nàng, hoặc là liếc nhìn nàng một cái.

Nhờ chuyện này, nàng như cơn gió mạnh, một cái cây bừng bừng sức sống!

Từ giờ trở đi, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể để hơi thở của mình biến mất, trở nên rõ ràng nhìn thấy, lại không sao nắm bắt được.

Lúc này, có tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến từ xa, Ninh Tương Y khẽ mở mắt.

Trong nháy mắt nàng mở mắt, như có tia sáng hiện lên!

Nếu lúc này có người đối mặt với nàng, có lẽ sẽ bị nàng trấn áp tâm hồn, trở nên ngơ ngác, ngốc nghếch!

Sau đó, tinh khí trong mắt dần thu lại, cuối cùng, mắt dần dần trở nên đục ngầu, khí chất trên người nàng cũng thay đổi, biến thành một đứa trẻ cơ khổ đáng thương, sâu trong đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng với thế giới này.

Sau đó nó chậm rãi đứng dậy, lẻn vào trong đám người, quỳ lạy hành lễ với Bồ Tát, vẻ mặt trên mặt nó giống người nơi này như đúc, vừa cảm kích Bồ Tát hiển linh, vừa hi vọng Ngài có thể ban thưởng nhiều hơn, tốt nhất để bọn họ thoát khỏi cùng khổ, một đêm xoay người.

Khi Ninh Úc thấy cảnh này, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó hiểu.

Một hai trăm người dồn vào trong ngôi miếu rách không lớn, đêm hôm khuya khoắt thành kính lễ bái khiến hắn không chỗ đặt chân.

La Khải thấy vậy, vội vàng đi vào trước một bước, túm lấy một người hỏi. "Các người làm gì vậy?"

Khuôn mặt lạnh lùng của La Khải vô cùng đáng sợ, người kia thấy vậy vội nói lắp. "Là Bồ Tát... Bồ... Bồ Tát hiển linh!"

La Khải cảm thấy khó hiểu, liền buông hắn ra, lại liên tiếp mấy người.

Gần như ai cũng trả lời giống nhau, có người nói Bồ Tát giáng một luồng tia thánh xuống, khiến mọi ốm đau của bọn họ tiêu tan, cũng có người nói, Bồ Tát thổi một cơn gió tới, khiến bọn họ thần thanh khí sảng, tinh thần tăng lên gấp bội!

La Khải hồ nghi trở về bẩm báo, câu trả lời mơ hồ này khiến Ninh Úc rất không hài lòng, cho nên, hắn đi vào.

Cảm giác được Ninh Úc đi tới, mặc dù Ninh Tương Y nhắm mắt lại, song có thể cảm giác được mỗi một bước của hắn mặc dù nhìn như trầm ổn, lại vội vàng, mang theo nôn nóng.

Sau khi Ninh Úc đi vào, cuối cùng tạo thành hỗn loạn nhất định, không nói thị vệ giơ lửa đem đằng đằng sát khí phía sau hắn, chỉ dựa vào khí chất của bản thân hắn không khác gì kiếm tuốt vỏ, lộ ra phong mang, nơi mũi kiếm chỉ đến chỉ có sợ hãi khủng hoảng...

Không phải nàng, không phải nàng! Những người này đều không phải nàng!


Ninh Úc sắc bén nhìn qua, lại càng lúc càng bất an! Một người dù ngụy trang thể nào cũng thay đổi được bản chất, giống như hoàng tỷ có thể ngụy trang thành mưu sĩ, quý công tử, thậm chí người bán nghệ giang hồ, nhưng bản chất của nàng không hề e ngại, không giả vờ được!

Hơn nữa sở dĩ hån bất an như vậy, là bởi vì hắn thường xuyên sẽ có cảm giác huyết mạch liền nhau với hoàng tỷ, khi ở cùng nhau, một ánh mắt, một động tác của nàng, hắn đều có thể biết suy nghĩ của nàng, biết nàng vui vẻ hay không, thế nhưng ngay vừa rồi, sợ dây liên hệ đó đã đứt! Hắn không hề cảm giác được!

Nhận thức này khiến hắn như phát điên, cũng không còn cách nào duy trì bình tĩnh được nữa!

Lúc này, hắn lấy ra một đống ngân phiếu từ trong ngực, bỗng nhiên tung ra!

Không ít người nhặt lên theo bản năng, sau khi nhìn thấy mệnh giá đều sợ ngây người, kêu lên, đua nhau tranh giành!

Hiện trường bỗng trở nên ồn ào! Mà lúc này, La Khải bỗng nhiên rút bảo kiếm ra, vụt... một tiếng, tia lạnh lóe lên! Mà thị vệ khác sau lưng Ninh Úc cũng thi nhau rút kiếm, lạnh lùng chĩa vào đám người quỳ trên đất..

Sát khí lạnh thấu xương khiến bọn họ dừng động tác tranh giành, ai cũng hoảng loạn quỳ ở đó, trong lòng mới hiểu ra nam tử trước mắt không phải đồng tử phát tài Bồ Tát hiển linh phái tới, mà là sát thần! “Nói! Vừa rồi các người có thấy một nữ tử trẻ tuổi không?"

Nữ tử trẻ tuổi? Miếu hoang này làm sao có thể có nữ tử được chứ?

Không ai nói gì, Ninh Úc giật giật cổ áo có chút bực bội, lúc này, ánh mắt hẳn rơi vào trên người một nam tử nhỏ gầy, La Khải vội vàng đi lên lôi hắn ta ra, dọa hắn ta liên tục kêu rên! "Câm miệng! Còn kêu nữa ta cắt đầu lưỡi của ngươi đấy!"

La Khải thấp giọng uy hiếp nhanh chóng khiến hắn ta ngậm miệng lại, mắt đảo loạn sợ hãi nhìn bọn họ.

Ninh Úc chỉ vào hắn ta, nói với đám người: “Cao tầm hẳn, bất kể nam nữ, nửa đêm xông tới, có không?"

Lúc này, ông cụ tốt bụng kia lén ngẩng đầu nhìn,

Vừa nhìn, trong lòng đã giật mình!

Vừa rồi ông ấy đi ngủ dưới tàng cây, nghe thấy động tĩnh đi đến, nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy... Xem ra những người trước mắt này đến tìm người...

Mà nam tử nhỏ gầy này cũng cao bằng người kỳ lạ kia, chẳng lẽ bọn họ đến tìm tên nhóc đó??

Vẻ mặt ngạc nhiên của ông ấy không thoát được ánh mắt của Ninh Úc, La Khải vứt nam tử xuống, lại lôi ông cụ lên! "Nói! Ngươi có thấy ai khả nghi không?" La Khải lạnh lùng chất vấn!

Ông cụ hơi giãy dụa, cũng rất sợ hãi, ông ấy sợ những người này đến trả thù, vậy ông ấy mà nói chẳng phải là hại người khác rồi sao?

Thế nhưng nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy... đời này ông ấy chưa từng thấy mệnh giá đó! Không chừng ông ấy mà nói quý nhân sẽ tùy tiện ban thưởng cho ông ấy một tấm, đủ để không lo áo cơm...

Nghĩ đến đây, ông ấy hơi xấu hổ, lại kiên định gật đầu nói. "Có gặp.."

Hai mắt Ninh Úc sáng lên, vội vàng đi đến!

Khí thế trên người hắn quá mạnh, khiến ông lão cảm thấy không thở nổi!

Nhưng Ninh Úc mặc kệ, ánh mắt của hắn sáng rực nhìn ông ấy, cố gắng hỏi với giọng nhẹ nhàng. "Người kia còn ở đây không?"

Nghĩ đến tên nhóc đó vô cùng không thoải mái, ngủ ở trong miếu, bây giờ chắc vẫn ở đây, cho nên ông ấy lại gật đầu một cái. "Chắc là vẫn còn!" "Ở đâu?" Ninh Úc túm lấy ông ấy quay người, để ông ấy nhìn về phía đám người trên đất! “Ngẩng đầu hết lên!”

Hån ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người bị doa co rụt lại, vội ngäng dau.

Ninh Úc nhìn qua bọn họ bằng ánh mắt phức tạp, lòng đầy mong đợi hỏi ông lão. “Ngươi hãy nhìn cho rõ, người đó... Là ai?"

Ông lão nghe vậy, nơm nớp lo sợ nhìn người quỳ trên mặt đất, mà những người này đều có chút sợ hãi, mặc dù bị ép ngẩng đầu, song không dám nhìn mắt hắn, bởi vì khí thế hung hăng của Ninh Úc không giống như tìm người thân, mà như đang trả thù hơn!

Mặc dù bọn họ không phải người Ninh Úc muốn tìm, nhưng nỗi e ngại đối với cường quyền khiến ánh mắt bọn họ né tránh, vô cùng bất an.

Sợ ông ấy không thấy rõ, mười người giơ bó đuốc xích lại gần hơn, dưới ánh sáng le lói, ông lão cố gắng xác nhận.

Trước đó bởi vì không có lửa, xuyên qua ánh trăng ông ấy chỉ thấy người đó mặc y phục lam lũ, nhưng ánh mắt thiếu niên trong trẻo, vô cùng nổi bật, ông ấy tin mình nhất định thể tìm được hắn!

Nhưng ông ấy nhìn từng người, lại cảm thấy đều không phải, ai ai cũng sợ hãi rụt rè, làm sao có thể là thiếu niên đó được?

Cho nên ông ấy không nói câu nào, dưới khí thế của Ninh Úc, mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu không ngừng chảy xuống, rơi vào trong mắt ông ấy, khiến ông ấy không kìm được dụi mắt, trợn mắt nhìn lần nữa!

Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, trong cả miếu nát không ai dám phát ra một chút âm thanh, thiếu niên này nhìn là biết quyền quý, chọc giận hắn, hắn giết những người này cũng không phải không được, bởi vậy, ông lão cả người run lên như tiểu quỷ dưới tay Diêm Vương, nhìn tới ai người đó phải lên gặp Diêm Vương.

Thế nhưng đợi hồi lâu, ngay cả La Khải cũng hơi mất kiên nhẫn! Rốt cuộc ông ta có nhận ra ai không vậy?

Lúc này, ông lão kia đột nhiên quỳ xuống, nằm rạp trên đất, lòng đầy tuyệt vọng run giọng nói. “Đại nhân! Hắn không ở nơi này! Người đó không còn ở đây nữa!”

Lời của ông ấy như rót một giọt nước đá vào dung nham bình tĩnh! Ngay cả những bình dân không có võ công cũng cảm thấy trong chớp mắt này, trên người Ninh Úc như có sát ý lan tràn! "Không có?"

Giọng của Ninh Úc rất bình tĩnh, hắn cúi đầu nhìn ông lão khóc cũng không dám khóc bên chân, như đè nén hỏi: "Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi nói có

Lão đầu há miệng, lại không nói nên lời!

Mà Ninh Úc chỉ nhằm lại mắt, lúc mở mắt, trong lòng bàn tay khẽ nắm, cả người ông lão bị túm lấy, đỉnh đầu cắm trong tay Ninh Úc, chỉ cần bóp nhẹ có thể khiến đầu ông ấy nát bươm!

Ông lão đã sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, toàn thân run như cái sàng! Cảm giác cái chết gần kề khiến ông ấy hận mình chết luôn cho rồi! Cũng tốt hơn trong lòng run sợ chờ chết như bây giờ!

Ông ấy không nên tham lam, nếu không phải ông ấy nói muốn xác nhận, bây giờ đã không đến nỗi sắp chết!

Mà khí tức trên người Ninh Úc cuồn cuộn, tóc không gió mà bay, rõ ràng muốn trực tiếp giết người trong tay!

Nhưng trong cơn giận dữ, hắn lại sót lại chút lý trí!

Hoàng tỷ không thích giết người!

Nếu như nàng ở đây, nhìn thấy mình nối giận giết người... nàng... sẽ không vui.

Nàng... sẽ không vui...

Ninh Úc chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, một tay hắn vuốt tim, sau đó hất ông lão trong tay ra, lại một nhìn về phía đám người trên đất lần nữa!

Lúc này hai mắt hắn đỏ ngầu, thế nhưng sâu trong mắt là sự cố chấp!

Nơi ánh mắt đó chiếu tới, ai ai cũng run rẩy, những con mắt sợ hãi này, không có con mắt hắn muốn tìm, suy nghĩ này khiến hắn hận không thể giết sạch tất cả những kẻ này!

Có lẽ, hắn giết từng người một, hoàng tỷ sẽ xuất hiện!

Vì sao nàng không muốn gặp ta?!

Hơn một năm...

Nàng biết hắn nhớ nàng cỡ nào không...

Nàng không biết...

Sát khí trên người Ninh Úc dần dần biến mất, thay vào đó là nỗi bi thống khiến người ta khó mà coi nhẹ.

Cho dù mặt hắn không biểu cảm, thế nhưng khát vọng và thất vọng trong ánh mắt lại khiến ở đây dân hiểu ra, thiếu niên này không phải trả thù, mà là đang tìm một người vô cùng quan trọng với hắn.

Người này, là ai đây?

Không ai nói chuyện.

Vẻ mặt Ninh Tương Y sợ sệt nhìn Ninh Úc, nỗi sợ đó là ngụy trang, cũng không phải ngụy trang, như thể bề ngoài của nàng đã hoàn toàn biến thành người khác, chỉ có nội tâm là tỉnh táo.

Ninh Úc, người này là hạt giống nàng tự trồng lúc trước, bởi vì nàng không có người thân trên thế giới này, cho nên, Ninh Úc dần dần trở thành nơi gửi gắm tinh thần của nàng.

Thế nhưng nàng không muốn yeu, hơn nữa một khi liên lụy đến Ninh Úc, chắc chắn sẽ dính dáng với Ninh Giác, nàng không muốn bị kẹp giữa hai người, cả người bị ân oán tình cừu vây quanh, khiến chuyện đơn giản trở nên phức tạp.

Cho nên, xin lỗi.

Nàng yên lặng nói trong lòng.

Hồi lâu sau, Ninh Úc mới ngửa đầu cười một tiếng, cười một tiếng cực kì đau khổ, khiến tất cả mọi người quên đi sợ hãi, thi nhau ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó, Ninh Úc nhìn qua đám người, quay người rời đi.

Góc áo màu đen tung bay, phía trên dùng chỉ tơ vàng thêu hoa văn giao long như thể sống lại trong ngọn lửa, Ninh Tương Y nghiêng đầu quan sát, chỉ cảm thấy vận mệnh vô cùng thú vị.

Mà Ninh Úc, hắn cũng không hề từ bỏ

Hoàng tỷ đã không ở đây, như vậy hắn sẽ di nơi khác tìm kiếm! Hắn nhất định sẽ tìm được nàng!

Dù nàng không đón nhận mình cũng không sao, thời gian còn rất dài... Hắn có thể làm được!

Đợi Ninh Úc rời đi, người còn lại cũng mau chóng đi theo, người trong miếu nát, đầu tiên là yên tĩnh chớp mắt, thấy những người đó đi thật, vội vàng xông lên cướp ngân phiếu, mà Ninh Tương Y lặng thinh không nhúc nhích.

Động tĩnh càng lúc càng lớn, mọi người bởi vì chia của không đều mà đánh đấm nhau, vô cùng buồn cười!

Quả nhiên nàng không ở đây sao?!

Chỗ tối, Ninh Úc nhìn chòng chọc vào đám người kia, không có ai khác thường!

Một người dù ngụy trang thế nào, cũng không có khả năng ngụy trang đến trình độ này!

Cho nên Ninh Úc cắn răng, quả quyết từ bỏ nơi này, lần này, là đi thật!

Cảm nhận được khí tức của Ninh Úc biến mất, lúc này Ninh Tương Y mới lui ra, bây giờ, cảnh giới của nàng cao hơn Ninh Úc không ít, tầng năm đến tầng sáu có thể nói là một dãy núi ngăn dòng nước, cho nên nàng cầm chắc quyền chủ động, hành tẩu thong thả dễ dàng.

Nhìn thoáng qua đám người tranh nhau đỏ mắt trong miếu hoang, và Bồ Tát mặt mũi hiền lành ở giữa, nàng mỉm cười, thoát thân, nhảy ra từ cửa sổ.

Mà Ninh Úc, vào lúc hắn đi mới nhận ra điều không đúng! “Hỏng rồi!”

Không ngờ hắn lại quên thứ quan trọng như vậy!

La Khải vừa định hỏi, đã thấy Ninh Úc xông vào miếu hoang như cơn gió! Vừa chạy vội, hắn vừa phỉ nhổ trong lòng tại sao mình lại ngu như vậy!

Vừa rồi những người đó nói như có làn gió thổi qua, toàn thân nhẹ nhõm, đó... Rất có thể chính là dị tượng mà hoàng tỷ thăng cấp cảnh giới mang đến!

Lúc trước khi hắn đột phá tầng thứ năm, bởi vì sát khí trong lòng hắn quá nặng, nội lực phóng ra ngoài như lưỡi đao hủy hoại cả căn phòng chỉ trong chốc lát!

Nhưng hoàng tỷ thì khác, nàng luyện công đề cao tâm cảnh, tâm bình khí hòa nước chảy thành sông, cho nên dị tượng nàng thăng cấp chắc chắn khác biệt! Chắc chắn là như những người đó miêu tả, cho nên nhận lầm là Bồ Tát hiển linh!

Vừa đột phá cảnh giới chưa ổn, nàng chắc chắn sẽ không đi, mà lúc những người kia nghĩ lầm Bồ Tát hiển linh hẳn liền xuất hiện, thời gian rất chặt chẽ!

Cho nên vừa rồi, nhất định hoàng tỷ ở trong ngôi miếu hoang đó!


Tốc độ của hắn dù nhanh cũng đã chậm, trong miếu hoang chỉ có người nghèo khổ tranh nhau đỏ mắt, Ninh Tương Y không có khả năng còn ở đây!

Ninh Úc đột nhiên xâm nhập khiến người trong miếu hoang yên tĩnh trở lại, búi tóc và y phục của bọn họ đều trở nên lộn xộn chật vật, mà có người siết chặt tiền trong tay, có người lại bởi vì không có cướp được mà nét mặt đầy căm giận!

Thế nhưng tất cả cảm xúc đến chỗ Ninh Úc đều biến thành sợ hãi, dù sao số tiền mà bọn họ tranh nhau đều là của hắn!

Ninh Úc không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, mà bọn họ cũng không dám nhúc nhích, mặc cho ánh mắt điều tra của Ninh Úc lướt qua từng người bọn họ.

Trí nhớ của Ninh Úc kinh người! Hắn dò khuôn mặt của bọn họ cùng với khuôn mặt trong trí nhớ, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để loại bỏ, nhìn xem có thiếu ai không.

Mặc dù trong miếu không có ánh lửa, thế nhưng ánh trăng rất sáng, hắn thật sự phát hiện trong này thiếu một gương mặt.

Trong đầu tự động phóng to khuôn mặt người đó...

Đó là khuôn mặt đầy vết bẩn, đôi mắt đục ngầu lại hoảng hốt bất an, rõ ràng là kẻ ăn mày! Nhưng ngũ quan rất giống hoàng tỷ, vừa rồi vì sao hắn không phát hiện? Càng đáng sợ hơn là, nếu không phải hắn dò với từng người ở chỗ này, hắn không có khả năng nhớ tới người này, như thể người này chưa từng xuất hiện trong ký ức của hắn, đây là tình huống trước giờ chưa từng có!

Hoàng tỷ, rốt cuộc nàng làm được bằng cách nào?

Ninh Úc càng thêm bất an, sau khi xác định là ai, hắn quay người xông ra ngoài! Lúc này mấy người La Khải cũng đuổi theo. “Điện hạ dò gì dặn dò không?" “Mau đi nói cho Thái tử, hoàng tỷ dịch dung thành nam tử, tuổi chừng hai mươi! Hơn nữa, chỉ nhìn sẽ không nhận ra, nhất định phải soát người!” "Rõ!"

La Khải nhận lệnh, vội vàng rời đi.

Ninh Úc nhíu mày, hét cách rồi, hắn chỉ có thể bắt tay với Ninh Giác thôi!

Hiện tại chỉ hi vọng với tính cách lười biếng của hoàng tỷ, dưới tình huống hắn không nhận ra nàng, trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi ngụy trang lần nữa!

Nhưng hắn lại phải thất vọng rồi...

Lúc Ninh Tương Y đi ra khỏi miếu hoang, vừa bước đi từ tốn, vừa xóa dấu vết trên mặt.

Lúc này mục tiêu của nàng rõ ràng, đường bộ đã đi không thông, vậy thì chỉ có đi đường thủy, vừa khéo người nàng đầy, thực sự cần tắm rửa.

Cùng lúc đó, Ninh Úc cũng nghĩ đến điểm này!

Cách miếu Thành Hoàng không xa chính là sông hộ thành của Uyển thành Uyển Thủy, nếu như dưới tình huống đường bộ khắp nơi đều là thủ vệ, hoàng tỷ rất có thể sẽ đi đường thủy! Bởi vì bản đồ toàn bộ đường thủy Đại Dục đều ở trong đầu của nàng, nàng chắc chắn sẽ không buông tha!

Trăng sáng sao thưa.

Ninh Tương Y vứt bỏ y phục bẩn, bỏ vào trong không gian, sau đó xuống nước từng bước một.

Mặc dù là mùa hè, nhưng là buổi tối nước vẫn hơi lạnh, khiến mũi chân như bạch ngọc của nàng run lên, sau đó nhẫn tâm đạp vào!

Cắn răng một cái, dứt khoát cả người nhảy vào trong nước!

Uyển Thủy là nhánh sông của Hoàng Hà, chất nước mát lạnh, mà hai đầu dòng nước này đều có thể ra khỏi thành.

Nhưng nàng không vội, thoải mái tinh thần, đắm chìm đến trong nước, sau khi làm quen với nhiệt độ nước, nàng cảm giác mình biến thành một con cá, như có thể hít thở trong nước.

Vừa rồi quá vội vàng, nàng chỉ kịp thu bớt tinh khí, mà không kịp ổn định cảnh giới, bây giờ, xâm nhập tự nhiên trong nước cũng là có thể tạo được không ít tác dụng lớn.

Nhưng không lâu sau, nàng còn chưa nhập định, xa xa đã có tiếng bước chân truyền đến, Ninh Tương Y mở mắt ra, vùi đầu vào trong nước, nín thở, lẳng lặng chăm chú nhìn mặt nước!

Ninh Úc vừa chạy tới nơi này đã phát hiện y phục bị Ninh Tương Y vứt bỏ!

Hoàng tỷ thật sự đi đường thủy sao?!

Ninh Úc tiếp tục đuổi theo không chút do dự!


Uyển Thủy có hai hướng, một hướng hướng đến thành trấn ngay kề, một hướng hướng đến vùng hoang dã.

Mà thành trấn đã bị Thái tử trấn thủ, hoàng tỷ không có khả năng đi thành trấn, cho nên Ninh Úc chạy về hướng khác khiến Ninh Tương Y câm nín.

Có đôi khi bị một người hiểu rất rõ bạn cũng là nỗi đau khổ!

Nhưng bây giờ... Thái tử không để ý hậu quả xuất binh tìm nàng, nếu nàng lại xuất hiện, sẽ chỉ kích thích tình thế, cho nên cho dù không tình nguyện, nàng vẫn đi theo sau lưng Ninh Úc, bơi đến nơi hoang dã.

Lúc này, bọn họ một người trên đất bằng, một người ở dưới nước, cũng may nàng đã đạt đến cảnh giới tầng sau thiên nhân hợp nhất, nếu không đã không thể nín thở thời gian dài như vậy.

Bây giờ nàng chỉ hi vọng sau khi Ninh Úc tìm một đoạn đường không phát hiện ra dấu vết của nàng, cho nên cho rằng mình phán đoán sai lầm đuổi theo hướng ngược lại, như thế nàng mới có thể thả lỏng được!

Lúc này trong lòng Ninh Úc rất nôn nóng! Hoàng tỷ trưởng thành quá nhanh, hơn nữa bây giờ còn hoàn toàn chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, khiến hắn càng thêm bất an!

Hắn chỉ có thể mau chóng tìm được nàng! Biết rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, nếu không, làm sao hắn bình tĩnh được?!

Thế giới dưới nước như nào?

Ninh Tương Y bơi thuận theo dòng nước trong nước, nàng thật sự như biển thành một con cá, cảm nhận rung động trong nước, rõ ràng đang chạy trốn, nhưng bởi vì trải nghiệm kỳ diệu này mà trở nên yên tĩnh, khiến người ta càng thêm khó mà nhận ra nàng thật sự đang ở trong nước!

Có đôi khi, thậm chí nàng còn có thể xuyên qua mặt nước lờ mờ nhìn thấy Ninh Úc đang chạy, khẽ thở dài.

Vì sao hắn cố chấp như thế?

Thế giới này, thứ không thiếu nhất là người, rất nhiều thứ không có thì sẽ không còn có, nhưng một người đi rồi, sẽ có vô số người dự bị khác đúng không?

Lúc này, bóng dáng Ninh Úc đột nhiên lảo đảo một cái, ôm ngực quỳ một gối xuống!

Vừa rồi trong miếu hoang, hắn ép mình không đi giết người đã dẫn đến khí huyết cuồn cuộn, về sau phát hiện mình bỏ lỡ hoàng tỷ, lòng càng khó bình tĩnh.

Mà bây giờ lại nhanh chóng bôn ba, nộ khí đùng đùng! Cuối cùng bởi vì khí huyết bất ổn mà quỳ xuống đất, không khỏi giận dữ đập xuống mặt đất, lồng ngực phập phồng dữ dội!

Đáng chết!

Vì sao lại như này?

Vì sao hắn lại yếu như vậy! Vì sao?!

Tay lại ôm ngực lần nữa, hắn nhắm mắt lại, thật sự cảm thấy không còn chút liên hệ nào với nàng! Nhận thức này khiến lồng ngực hắn đau nhức!

Rốt cuộc cơ thể hoàng tỷ đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Ninh Tương Y cũng cảm thấy có chút không thoải mái, chỗ lồng ngực hơi đè nén.. Nàng biết, bởi vì nàng và Ninh Úc tu luyện cùng một môn võ công, hơn nữa trước giờ lẫn nhau hiểu rõ, tâm ý tương thông, có phương diện có thể có cảm ứng như trẻ sinh đôi kết hợp, cho nên nàng vội để cho mình tỉnh táo lại, đừng bị Ninh Úc lây nhiễm.

Mà Ninh Úc không nhận ra chút dao động vừa rồi, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới hoàng tỷ có thuật dịch dung cao siêu như vậy, hắn đã cảm thấy sợ hãi!

Nếu như không tìm được cách phá giải, rất có thể cả đời này hắn cũng không tìm được nàng! Không chiếm được nàng! Như vậy hắn còn sống còn có ý nghĩa gì?!

Còn có... Ý nghĩa gì?

Dưới sự kích thích mãnh liệt, lồng ngực hắn đau đớn dữ dội! Hắn không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu!

Ninh Tương Y cũng đột nhiên cảm thấy trái tim đau xót theo, hốt hoảng trống rồng! Khiến nàng suýt nhụt chí!

Ninh Úc... vì sao hån lại hoc máu? Chẳng lẽ không tìm được nàng là chuyện khó chấp nhận đến vậy sao?

Chỉ một khoảnh khắc cảm xúc bất ổn này, Ninh Úc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mặt nước!

Hån cảm nhận được rồi!
Mặc dù chỉ có một nháy mắt, thế nhưng hẳn cảm nhận được hoàng tỷ đang ở ngay cạnh hắn! Còn cách hắn không xa!

Hån lau đi vết máu bên môi bỗng nhiên đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống mắt nước lần nữa.

Dưới ánh trăng, sóng nước lấp loáng, chảy nhẹ nhàng chậm chạp, mà dưới nước, Ninh Tương Y không dám cử động, thậm chí nàng có ảo giác, bởi vì một nháy mắt tâm hồn thất thủ vưa rồi, Ninh Úc đã phát hiện ra nàng!

Rất nhanh, cơn ác mộng của nàng biến thành hiện thực, bởi vì Ninh Úc lại nhảy xuống nước!

Bọt nước bắn lên, như tia sáng vỡ vụn dưới ánh trăng!

Nhưng Ninh Tương Y không có cách nào thưởng thức những điều này, nàng nhanh chóng lui lại, nhưng đã chậm, hai bàn tay to hung hăng giữ chặt hai vai nàng, nàng bị người nhấc lên! "Bắt được tỷ rồi!"

Bên tai là giọng nói lạnh lùng đặc trưng của hắn. Lúc này, toàn thân Ninh Úc ướt đẫm, thế nhưng đôi mắt hẳn sáng lấp lánh quan sát Ninh Tương Y, nhìn kiểu gì cũng không đủ, không sao nỡ chớp mắt!

Tất cả buồn khổ đều bị hóa giải trong nháy mắt này, tất cả oán hận, nỗi khổ tương tư đều được xoa dịu vào thời khắc này.

Cuối cùng hoảng tỷ của hắn cũng ở trong tay hắn.

Ninh Tương Y như bị ánh mắt quá mãnh liệt của hắn đốt bỏng, theo bản năng đưa tay che mặt hắn lại, có trời mới biết, nàng còn không mặc y phục đâu!

Thế nhưng không chờ nàng có hành động, nàng đã bị Ninh Úc ghì chặt vào ngực! Nhịp tim mãnh liệt đó, Ninh Tương Y cũng nghe thấy rõ!

Thời gian dần trôi qua, nhịp tim nàng vừa rồi vì chìm vào tự nhiên mà trở nên chậm rãi cũng dần khôi phục, đan xen với tiếng tim đập của hẳn, thình thịch... thình thịch... như hòa vào với nhau. Sự thân mật không kẽ hở này khiến mặt Ninh Tương Y lặng lẽ đỏ lên, ngay cả bản thân nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã nói sẽ không rung động, tại sao lại cảm thấy chân tay luống cuống vậy? "Cảm nhận được rồi.."

Ninh Úc đột nhiên khế thờ dài bên tai nàng: "Đệ lại cảm nhận được sự tồn tại của tỷ lần nữa rồi..."

Hắn buông lỏng Ninh Tương Y ra, dùng ngón tay chỉ vào tim nàng, rồi chỉ vào tim mình. "Nơi này, và nơi này, lại có cảm ứng lần nữa."

Trong chớp mắt này, không hiểu sao Ninh Tương Y cảm thấy mũi chua chua, chớp chớp mắt lại không nói nên lời. Ninh Úc si mê nhìn nàng, hoàng tỷ hắn lại lớn lên rồi, khuôn mặt nẩy nở, càng ngày càng đẹp, nhất là dưới ánh trăng, giọt nước trên sợi tóc rơi trên bờ vai trần trụi, trượt thẳng vào trong nước, da trắng nõn nà, mỹ nhân như ngọc cũng chỉ đến vậy thôi.

Lúc này đôi mắt nàng trong veo, sợ hãi nhìn mình, đây là hoàng tỷ, nàng không thay đổi, nếu như nói có gì thay đổi, đó cũng là trở nên hấp dẫn hắn hơn, khiến hắn càng ngày càng khao khát được chạm vào nàng. “Ninh Úc... vì sao đệ nhất định phải tìm tỷ vậy."

Ninh Tương Y thoáng lui lại một chút, hai tay ôm ngực, thở dài hỏi. “Đã hơn một năm rồi, chẳng lẽ đệ chưa từng thay đổi sao?"

Nàng chỉ vào tim hắn, vì sao không thay đổi, chẳng lẽ thời gian một năm quá ngắn sao? "Có thay đổi."

Ninh Úc thấp giọng nói, nàng lui ra phía sau, hắn tới gần, cứ vậy tới khi ép nàng đến bên hồ.

Ninh Tương Y không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã thay đổi, vậy vì sao còn.." "Đệ trở nên... Yêu tỷ hơn."

Ba chữ cuối, hắn dán vào bên tai nàng nói, trong ngữ điệu vui mừng lại có phần đắng chát.

Bao nhiêu ngày đêm không chỉ không làm phai nhạt tất cả, ngược lại càng ngày càng rõ trong nỗi nhơ snhung của hắn, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng vẫn như quá khứ. “Đệ đã thay đổi rồi, đệ trở nên nhớ tỷ phát điên! Đệ trở nên yêu tỷ tận xương! Trở nên.. chính đệ cũng không còn nhận ra bản thân nữa..."

Trán hắn chạm nhẹ vào trán Ninh Tương Y, hai mắt nhắm lại, hơi thở quấn quít.

Lúc này hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn, một giây trước hắn còn đang thống khổ, giờ phút này lại tràn ngập ngọt ngào. "Vào lúc đệ chín tuổi, đệ cho rằng tỷ chỉ là si niệm một nháy mắt của, đệ có thể uốn nắn rất nhanh, đáng tiếc, đệ không làm được." "Năm mười một tuổi, đệ cho rằng ly biệt lâu dài có lẽ sẽ làm phai nhạt si niệm, đáng tiếc, đệ không thể..." "Mười bốn tuổi... tỷ rời đệ mà đi... độ dốc hết sức để mạnh lên, để chín chan, lúc đó đệ cho rằng đệ có thể nhịn được nhớ nhung, thế nhưng!” “Đệ không nhịn được.” "Tỷ có biết nhớ nhung một người đau khổ đến mức nào không? Có đôi khi thậm chí ngay cả hít thở cũng thấy đau! ... Đệ thật sự hi vọng tỷ ở bên cạnh đệ, ở nơi đệ chạm đến được, cho nên đệ nhớ tỷ, dựa theo lời tỷ từng nói, đi trang hoàng vương phủ, bây giờ, nó đã rất đẹp rồi, chẳng phải tỷ nói muốn có một ngôi nhà sao? Đó chính là nhà của chúng ta!”

Nói đến đây, hắn không nhịn được nữa, ngậm lấy cánh môi Ninh Tương Y, trong chớp mắt này, gió nhẹ, nước lắng, trái tim, cũng yên bình.

Xúc cảm mềm mại đó đẹp như trong mơ, khiến người ta chìm đắm.

Răng môi quấn quít, hắn vừa hôn vừa nói nhỏ. “Đệ cho rằng đệ đã rất mạnh rồi, bọn họ đều sợ đệ... Đệ cũng rất cố gắng, luôn muốn... để mình mạnh hơn, thế nhưng không biết vì sao, đệ như này vừa gặp tỷ lại trở nên luống cuống, trở nên lo được lo mất, trở nên chú ý cẩn thận, trở nên hạ mình cầu toàn..."

Giọng hắn ngày càng thấp, nói đến cuối như có mấy phần tủi thân.

Sau khi hắn hôn xong hơi lui về sau một chút, nhìn sâu vào mắt nàng, tràn đầy bất đắc dĩ. “Nhưng tỷ biến đệ thành như này, đệ lại không ghét tỷ, không hận tỷ, ngược lại nhìn thấy tỷ, đệ liền vui vẻ, ôm được tỷ, đệ liền thỏa mãn, có lẽ... đệ hết thuốc chữa rồi..."

Những lời tâm tình triền miên này, khiến Ninh Tương Y vô cùng kháng cự, nàng hơi sợ lui về sau, nhưng phía sau là tảng đá, nàng không thể lui được nữa! “Đệ đừng nói nữa, tỷ không muốn nghe những điều này." "Thế nhưng tỷ không nghe thì làm sao bây giờ? Những lời này, chỉ có tỷ mới có thể nghe thôi."

Nói rồi, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lại gần sát lần nữa, rõ ràng ở trong nước không nhìn thấy gì, Ninh Tương Y lại cảm giác khắp toàn thân như bị ánh mắt hẳn lướt qua... khẽ run rẩy.

Hắn mỉm cười: “Nếu như tỷ thực sự không muốn nghe, vậy... đệ sẽ làm cho tỷ xem!"

Nói rồi, hắn bất chợt hôn nàng lần nữa!

Hắn quấn riết lấy nàng, hai tay ôm nàng chặt cứng! Nhưng hơi thở vô cùng gấp gáp, hiển nhiên tâm tình không bình tĩnh như hắn thể hiện, sự chờ mong trong nhiệt tình, và cả sự cẩn thận trong ngọt ngào dịu dàng, khiến Ninh Tương Y phải ngập ngừng khi đẩy hắn ra.

Hơn nữa cho dù hắn khao khát như vậy cũng không quá càn rỡ! Dường như sức lực cả người hắn đều tập trung vào trên tay, dùng cái này để đè nén dục vọng trong lòng, lại tham lam muốn càng nhiều hơn.

Hơn nữa hắn thật sự đã trưởng thành, so với khi còn bé, nói chuyện càng mặt dày vô sỉ hơn... có lẽ đây là kĩ năng thiên phú của nam nhân chăng?

Ninh Tương Y có chút bất đắc dĩ nghĩ, nhưng trong lòng rối bời nhiều hơn, thật đúng là... nàng chưa từng chần chờ trong chuyện lớn, vì sao dính vào tình cảm lại trở nên như thế? Chỉ vì hắn là Ninh Úc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK