Tiêu Uyên đứng trong thư phòng, nhìn Ninh Tương Y cáo biệt rồi rời đi, nàng sắc mặt thoải mái như thế, có lẽ đã thoải mái buông bỏ, không biết tâm trạng hắn bây giờ…
Thế giới này rất lớn, lớn đến nỗi người và người một lần cách xa có thể sẽ là vĩnh biệt, cho nên thơ động lòng người nhất vĩnh viễn là thơ ly biệt, làm cho lòng người đau nhất.
Trân trọng, Y nhi, ta sẽ luôn ở Ngọc Hành chờ nàng.
Ninh Tương Y tâm trạng có chút sa sút Tiêu Uyên cũng biết, thế nhưng trong thế giới này, mãi mãi là quá khó, có lẽ lần sau lúc gặp lại, hắn đã có thê tử và hài tử, đã quên nàng cũng không biết..
Ninh Úc thấy Ninh Tương Y không hăng hái lắm, khẽ nhíu mày, thúc ngựa chạy về phía trước, kiếm chủ đề nàng cảm thấy hứng thú nói.
“Hoàng tỷ, nơi này đã từng là lãnh địa tuyết quốc, nàng muốn đi xem bảo tàng mà Ngọc Hành Thái hậu nói không?
Ninh Tương Y sững sờ, lập tức cười, “Đã nói là bảo tàng, làm sao có thể dễ tìm như vậy, nếu người Tuyết Tộc tìm được, cũng sẽ không nói ra, khả năng chính người ta cũng không biết ở đâu, chúng ta làm sao có thể tìm được?”
Ninh Úc tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn phía xa chân trời, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Hoàng tỷ, nàng nghĩ trên thế giới này, thật sự có bí pháp khiến người Tá Thi Hoàn Hồn không?”
Ninh Tương Y giật mình, không khỏi nhìn Ninh Úc, thấy hắn giống như thuận miệng nói ra, sắc mặt lơ đãng.
Ninh Tương Y kềm chế nhịp tim của mình, bình tĩnh nói.
“Làm sao lại có thể? Tá Thi Hoàn Hồn bí pháp… Chắc chắn là gạt người, coi như thật sự có người Tá Thi Hoàn Hồn xuất hiện, cũng chỉ là trùng hợp, những bí pháp này, không tồn tại.”
Ninh Tương Y rất chắc chắn, thế giới này với nàng vô cùng chân thực, từ thời đại Hán nhiều chuyện phát sinh khác nhau, cho đến bây giờ, thuyết pháp này có thể liên quan đến một không gian song song khác, nhưng quỷ thần chắc chắn không tồn tại.
Mà nàng, có thể là vô ý đụng phải khe hở không gian, bản thân phát sinh dị biến, cho nên mới phải tiếp tục không thể đánh vỡ được không gian.
Nhưng Ninh Úc chỉ nghe được câu, đó là hoàng tử nói nếu thật có người Tá Thi Hoàn Hồn xuất hiện, chắc chắn là trùng hợp.
Hắn tim bỗng đập nhau! Nếu quả thật có người Tá Thi Hoàn Hồn xuất hiện, người đó sẽ là hoàng tỷ sao?
Cái này có thể giải thích vì sao nàng lúc còn rất nhỏ, liền biết tất cả mọi chuyện, nơi không đi qua cũng biết rõ ràng, mà cho tới bây giờ, mọi chuyện nàng làm đều có mục đích nào đó.
Nghĩ sâu vào một chút, là nàng đột nhiên xuất nhập vào thân thể này mà tồn tại, sẽ có một ngày nàng bứt ra mà rời đi hay không, hắn cũng không biết?
Không… Sẽ không, hắn đang suy nghĩ cái quái gì!
Ninh Úc mím chặt môi, lúc này Ninh Tương Y đột nhiên chỉ về thành quách phía trước mỉm cười.
“Ninh Úc, đến Uyển Thành rồi!”
Ninh Úc lấy lại tinh thần nhìn, quả nhiên là Uyển Thành, lần trước, hắn bắt được hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng ở đây kích phát võ công, thiên nhân hợp nhất.
Đối với Uyển Thành, Ninh Tương Y tâm trạng rất phức tạp, bởi vì lần trước lúc nàng nàng ở đây, ở trong miếu đổ nát kia, phảng phất nhìn thấy bộ dạng mình chết ở kiếp trước, nhưng lần này đến Uyển Thành, lòng của nàng bình thản rất nhiều, cũng muốn đem Ninh Úc đi nhìn một chút.
Sau khi vào thành, một đám người bọn họ vẫn quá chói mắt.
Sau khi Ninh Tương Y đưa Ninh Úc đi ăn gì đó, những người khác về ổn định trong nhà trọ, nàng đưa Ninh Úc đi về phía ngôi miếu đổ nát.
Phong cảnh dọc đường vẫn vậy, nhưng những lưu dân đều không còn, hiện tại Đại Dục thái bình, là thời điểm thuận lợi để phát triển, chỉ cần người chăm chỉ thì sẽ không chết đói. Trước đây nơi này nạn dân hầu hết đều đi học bơi sau đó đi thuyền kiếm ăn, còn ngôi chùa miếu hoang này vẫn còn đó, chứng kiến biết bao người đến rồi đi, sừng sững không ngã.
Ninh Úc lúc đi vào nơi này cảm giác không tốt lắm, từ lần trước chạm vào khối đá màu đen của hoàng tỷ, ở giữa hắn và hoàng tỷ giống như có một loại liên kết, mà chuyện này, hắn không nói ra.
Ninh Tương Y lúc đi vào phát hiện nơi này một chút cũng không thay đổi, chỉ là người tới nơi này đã biến mất.
Nàng chưa từng nghĩ có một ngày, nàng sẽ cùng Ninh Úc đi tới nơi này, mà nàng hôm nay tới đây, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn kéo Ninh Úc cúi đầu bái thôi..
Trong lòng nàng, nàng kỳ thật rất muốn buông xuống đoạn ký ức bị tra tấn giết chết kia, muốn cho Ninh Úc một cơ hội, nhưng nàng không cách nào gỡ nút thắt trong lòng, cảm thấy tới đây nhìn một chút có lẽ sẽ có có ích.
Ban ngày tới nơi này, cảm giác vô cùng yên tĩnh, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ rách chiếu vào, còn có thể nhìn thấy bụi mù bay lên qua ánh nắng
Ninh Tương Y nhìn Bồ Tát phía trên mặt mũi hiền lành, kéo Ninh Úc cùng nhau quỳ xuống, bái hai bái.
Bồ Tát à Bồ Tát, xin người hãy cho ta chỉ dẫn đi, ta cuối cùng phải làm thế nào mới được.
Ninh Tương Y sau khi ở trong lòng mặc niệm, lại cảm thấy mình buồn cười, nàng một người không tin quỷ thần vậy mà cũng vì chút tình cảm nhi nữ, tới đây bái xin Bồ Tát?
Mà Ninh Úc thì thấy cảm giác quái dị kia càng ngày càng nặng, hắn ngẩng đầu nhìn mặt Bồ Tát, chỉ cảm thấy nụ cười kia... Dường như là cười lạnh.
“Ninh Úc, đi thôi!”
Sau khi bái qua, Ninh Tương Y cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, quay đầu lôi Ninh Úc chuẩn bị rời đi.
Nhưng ai biết nàng vừa nghiêng đầu, vậy mà kinh hô một tiếng đi lui về sau!
Ninh Úc bị giọng nói của nàng hù đến, vội vàng tới kéo nàng, Ninh Tương Y vậy mà dùng sắc mặt vô cùng hoảng sợ đẩy tay hắn ra!
Cảm nhận từ trên tay truyền đến, Ninh Úc kỳ quái nhìn Ninh Tương Y, không hiểu chuyện gì!
“Hoàng tỷ! Nàng làm sao rồi? Ta là Ninh Úc đây!”
Hắn đột nhiên dùng giọng nói rất lớn quát to, Ninh Tương Y mới như tỉnh lại!
Nàng vỗ vỗ mặt mình, phát hiện đúng là Ninh Úc, nhưng lúc này tim của nàng đập rất nhanh, trên trán có mồ hôi lạnh, khiến Ninh Úc càng bất an.
“Nàng làm sao rồi?” Ninh Úc nhẹ giọng hỏi, sợ động đến thần kinh nhạy cảm của nàng.
Ninh Tương Y tái nhợt cười, “Không có gì, có thể gần đây ta quá mệt nhọc, nên sinh ra ảo giác…”
Đó không phải ảo giác!? nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy hiện tại không phải Ninh Úc, mà người ở kiếp trước cười lạnh vặn gãy tay nàng là nhiếp chính vương, một khắc này cảm giác quá chân thực, hắn nghiêng đầu lại phía nàng cười lạnh, nàng giống như đã trở lại tử lao.
Ninh Tương Y sờ tảng đá bên hông,xem ra vật này vẫn có ảnh hưởng đối với nàng, có lẽ càng dùng, chỗ xấu giống như càng nhiều.
Thế nhưng nàng có chút kỳ lạ nhìn Bồ Tát phía trên một chút, trong lòng hoài nghi, có phải là cái miếu hoang này có vấn đề?
Nàng nhìn chằm chằm lên phía trên, đột nhiên cảm thấy nốt chu sa giữa trán Bồ Tát... Dường như có chút kỳ lạ.
- ---------------------------