Cái áo giáp này tuy tốt, nhưng để làm được ra thì lại rất khó, phương pháp nén bông, còn cả phương pháp luyến chế giáp xích nữa. Tuy rằng Ninh. Tương Y đã nghĩ ra, nhưng mà để làm được thì còn lâu, hơn nữa giá một bộ giáp bông so với giá của bộ giáp sắt trước đây còn đắt hơn, cho dù ông rất muốn làm ra áo giáp đại trà (phổ biến), thì cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng, dù sao thì quốc khố vừa mới tu sửa kênh đào xong giờ cũng trống rỗng.
“Thứ này rất tốt, đủ mua một mạng của ngươi.”
Ninh Kham cũng không có quên chuyện khiến hắn bận tâm nhất, chính là chuyện Ninh Tương Y phản quốc, động cơ lần này trở về của nàng khiến người khác không khỏi hoài nghi, dù sao trên mật báo đọc thì thấy rõ nàng và Tiêu Uyên có giao tình, nếu hiện tại nàng ở lại Ngọc Hành có thể nói là hô mưa gọi gió, tại sao nàng phải trở về?
Trong lòng đế vương sẽ không có chuyện gọi là cân nhắc tình cảm, ông chỉ cân nhắc cái gọi là lợi ích quốc gia mà thôi, vì vậy, ông muốn nhìn thấy thành ý của Ninh Tương Y.
Nàng chẳng lẽ không phải đã định chắc ở trong lòng có thể thuyết phục được ông nên mới đứng ở chỗ này sao?
Ninh Tương Y cười, “Nghe nói mấy năm gần đây Ninh Úc dốc hết tâm huyết thành lập Thịnh Thế Ngân trang, cái này chắc đã được bệ hạ phê chuẩn rồi đúng không?”
Ninh Kham gật đầu, nếu không có sự ủng hộ của ông, Ninh Úc ở Đại Dục tuyệt đối không thể xây dựng Thịnh Thế Ngân trang cho dù hắn có bao nhiêu tài lực nhân lực đi chăng nữa. Xây dựng ngân trang mang đến rất nhiều lợi ích, Ninh Úc thu lợi nhiều, đương nhiên sẽ hiếu kính Ninh Kham không ít, mà việc thống nhất ngân phiếu tượng trưng cho một cường quốc hùng mạnh, huống hồ ông cũng không tốn khí lực là bao, đương. nhiên Ninh Kham sẽ ủng hộ.
Ninh Tương Y cười, “Ngân trang này, cũng là chủ ý của con”
Dứt lời, nàng đưa cho Ninh Kham một vật xem qua, chỉ là một tờ giấy mỏng, thế nhưng lúc Ninh Kham nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh, lại quay sang nhìn Ninh Tương Y, ánh mắt đầy khó tin. Lúc trước Ninh Úc muốn thành lập nên Thịnh Thế Ngân trang, thời điểm thống nhất ngân phiếu, ông nghe nói nước Ngọc Hành bên cạnh cũng làm như vậy, còn ấn tượng hơn cả Đại Dục, mà bây giờ nhìn thấy tờ hiệp ước này, ông sao còn có thể không hiểu được kia chứ?
Ngọc Hành sở dĩ có thể làm thuận lợi như vậy, bởi thứ nhất đất nước bọn hắn đã mục ruỗng từ tầng cao nhất, vì thế Tiêu Uyên một khi chuyển mình, hạc giữa bầy gà, hoàn toàn có thể độc đoán tồn tại.
Nhưng nguyên do sâu xa hơn chính là do có cao nhân chỉ điểm! Người có thể nghĩ ra biện pháp cải tạo thành ngân trang, thống nhất ngân phiếu, tuyệt đối là thế ngoại cao nhân*! Tầm nhìn, cách làm việc của người này, phàm nhân hoàn toàn không thể nghĩ ra được!
(Thế ngoại cao nhân: miêu tả một người mạnh mẽ, rất phi thường, được nhiều người ngưỡng mộ, sợ hãi, một người không thuộc về thế giới này).
Ông lúc trước nghe tin còn muốn tìm hiểu một phen xem rốt cuộc người này là ai, chỉ tiếc Tiêu Uyên giấu quá kĩ, ông không điều tra được gì, không ngờ người này vậy mà lại đang đứng trước mặt mình.
Mà còn… Còn cả tờ giấy hiệp ước này nữa!
Hiệp ước rất đơn giản, đó chính là bên Kim Ngọc Ngân trang của Tiêu Uyên, Ninh Tương Y một mình sở hữu 10%! 10%!
Chớ có xem thường 10% này! Một khi Kim Ngọc Ngân trang mở rộng quy mô, 10% cổ phần này e rằng so với lợi nhuận bốn quốc gia gộp lại còn cao hơn nhiều! Vậy mà Tiêu Uyên cứ như thế đồng ý cho Ninh Tương Y.
Cho một công chúa nước láng giềng.
Điểm này khiến trong lòng Ninh Hoa Kham có chút khó chịu, một, là càng thêm nghi ngờ giữa Ninh Tương Y và Tiêu Uyên Có cái gì đó, nếu không thì đồ vật quan trọng như này sao hắn có thể dễ dàng cho Ninh Tương Y.
Hai, là một người ngoài như Tiêu Uyên còn có thể tín nhiệm Ninh Tương Y như vậy, tại sao một người làm cha như ông, lại tràn đầy nghi kị, lúc nào cũng đề phòng nàng. Vì vậy ông hồi lâu cũng không lên tiếng, bởi ông không biết phải nói gì.
Ninh Tương Y bắt gặp sự thay đổi trên khuôn mặt của ông, cũng không cưỡng bách, chỉ nói nhỏ, “Con không biết trong mắt bệ hạ, Ngân trang là như nào nhưng trong mắt của con thì nó sự tồn tại của nó so với việc thành lập một quốc gia còn vĩ đại hơn nhiều!
“Có hiệp ước trong tay, thì cho dù con là một người ngoài cũng có thể trở thành người thứ hai có thể điều hành Kim Ngọc Ngân trang, mà con với Tiêu Uyên là bạn, đề nghị của con, hắn ít nhất sẽ lắng nghe vài phần.”
Ninh Tương Y hai mắt sáng lên, “Có nó, Đại Dục Có thể liên hợp với Ngọc Hành, đem ngân phiếu thống nhất lại làm một! Từ phương diện quốc gia mà nói, con làm vậy có thể khiến Đại Dục và Ngọc Hành bị buộc chung một chỗ, dù Lâu Diệp Có dã tâm cũng khó có thể thực hiện được!
Từ khía cạnh lợi ích mà nói, hai nước thống nhất ngân phiếu, sẽ phá rào cản biên giới, bắt đầu thiết lập quan hệ ngoại giao và thương mại. Ngày sau, rất nhiều thứ mà Ngọc Hành có, chúng ta không có thì sẽ có hết. Đồng thời, có tờ hiệp ước này trong tay, sẽ không cần phải lo lắng Ngọc Hành có ngày phản chiến!
Chỉ cần Kim Ngọc Ngân trang ngày càng lớn, thì quyền lợi trong tay chúng ta cũng ngày càng lớn. Nếu thật sự xảy ra chiến loạn, hiệp ước này trong tay, có thể coi như Ngọc Hành thất hứa, chúng ta có thể đường đường chính chính công đánh Ngọc Hành.
Cho nên Ngọc Hành chỉ mong quan, hệ hai nước tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không không muốn hai nước trở mặt, trong chuyện này chúng ta là người nằm ở quyền chủ động!”
Nói đến đây, nàng nhướn mày cười nhẹ nhìn Hoàng đế.
“Mà con có thể giúp hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao cân bằng, cái này Có đủ mua cái mạng thứ hai của con chưa?”
Nếu như Ninh Giác có mặt ở đây, hắn liền rõ nàng đang làm gì.
Nàng nói lúc trước muốn tu sửa kênh đào, bởi sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến đất nước mở cửa, để bốn nước thiết lập quan hệ ngoại giao. Nguyện vọng này của nàng Tiêu Uyên biết, Ninh Úc biết, Úc Cửu Thiên cũng biết, thế nhưng bọn hắn sẽ chẳng bao giờ có thể ngờ được, một người nhìn vô tâm vô phế, không có tâm kế như nàng, lại thật sự có thể làm được chuyện này!
Trong thâm tâm nàng không có mưu mô, thế nhưng nội tâm nàng lại có núi, có sông hồ có biển! Mà bây giờ, nàng chính là đang dùng lợi ích, bức Ninh Kham mở cửa biên giới, sẽ bắt đầu từ phía Ngọc Hành trước!
Ông liệu có đồng ý không?
Trong long Ninh Kham suy nghĩ sâu xa, Ninh Tương Y giống như đã vẽ ra một kế hoạch hoàn mỹ, khiến hắn tưởng tượng đến mà lòng không khỏi trào dâng.
Nhưng bốn nước lớn bế quan tỏa cảng đã lâu, sớm đã cố định, bây giờ muốn ông là người đầu tiên phá vỡ nó sao? Làm như vậy cuối cùng sẽ mang đến lợi ích hay là tai ương đây? Ninh Tương Y làm như vậy, rốt cuộc là có âm mưu hay không?
Ông phải suy nghĩ kĩ lưỡng về những điều này!
“Về điểm này cần nghị triều mới có thể quyết định được, xem như đã mua được cái mạng thứ hai của ngươi!”
Ninh Tương Y nhoẻn miệng cười.” Nàng cười một tiếng rất đẹp như vừa lòng thỏa ý, khuôn mặt lại cực giống người kia khiến nội tâm của Ninh Kham bừng bừng khí thế dời non lấp biển đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lúc này, nàng đột nhiên quỳ xuống, khấu đầu thật sâu trước Ninh Kham. Nàng làm vậy không hiểu sao khiến Ninh Kham giật mình, nhịp tim lệch mất mấy nhịp.
Lúc trước khi Ninh Tương Y bị giáng chức, nàng cũng quỳ lạy ông như này, lúc trước ở trên tường thành bức nàng giao thuốc nổ ra, trước lúc giả chết nàng cũng cúi đầu lạy ông…Mỗi lần nàng quỳ lạy, đều nặng tựa ngàn cân, lần nào cũng có dụng ý cùng quyết định sâu xa, Còn lần này, nàng định làm gì?
Ninh Tương Y sau khi khấu đầu, ngẩng lên, hai mắt kiên định nhìn thẳng vào ông, thanh âm bình tĩnh tỉnh táo, “Mạng thứ ba, con không mua, mà bán, Con đem mạng mình bán cho người bán cho quốc gia này! Chỉ cần người giữ con lại, con nguyện một thân một mình, một đời không gả!”
- ---------------------------