Mục lục
Truyên Kiếp này chỉ nguyện bên người Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Ninh Tương Y nghe được một mùi thơm đặc biệt, thuận theo gió thu ấm áp đưa qua, khiến nàng muốn đi ngủ.



Ninh Úc liền bế Ninh Tương Y đến trên giường, chuẩn bị cùng nàng ngủ một giấc...



Hai người ôm nhau nằm trên giường, Ninh Úc nhéo nhéo vào mặt nàng, lại chạm vào tóc nàng, chỉ ở bên nàng, vẻ uy nghiêm lạnh lẽo mà hắn luôn giữ mới giảm bớt, lộ ra dáng vẻ trong sáng đúng với độ tuổi của hắn, và sự dịu dàng vốn có của hắn.



Hai người vừa mới xác định quan hệ, đây chính là thời điểm mặn nồng nhất, cho dù không làm gì, không nói chuyện, cũng cảm thấy ngọt ngào.



Nhưng một lát sau, La Khải đột nhiên đến tìm Ninh Úc, sắc mặt hắn đông cứng, là vì có việc gấp, Ninh Tương Y cũng nói nàng buồn ngủ, để Ninh Úc đi, nàng tranh thủ ngủ một lúc. .



||||| Truyện đề cử:
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||



Ninh Úc có chút không nỡ, hôn lên trán nàng một cái, La Khải đứng một bên giả vờ đui mù, vẫn xụ mặt như cũ.



“Chờ ta trở lại… Dẫn nàng đi ăn tối.”



Ninh Tương Y lại bưng lấy mặt của hắn hôn hắn một cái hôn sâu, âm thanh mập mờ kia, cho dù La Khải quay lưng đi cũng nghe thấy!



Hết lần này đến lần khác, dai cái người này luôn không quan tâm đến cảm xúc người ngoài, rõ ràng chỉ là một cái hôn tạm biệt, lại một lần màu mè hoa lá, nếu không phải trên người Ninh Tương Y còn có vết thương, xem chừng hôm nay không đi được!



La Khải ở một bên giả bộ ho một tiếng, Ninh Tương Y mới buông Ninh Úc ra, mặt ửng đỏ nói.



“Ngươi đi đi, ta chờ người quay lại.”



“Ừm.”



Ninh Úc vẫn chần chờ, cuối cùng hôn nàng thêm một cái, mới đi cùng La Khải.



Mà Ninh Úc vừa đi, Ninh Tương Y liền thu lại nụ cười trên mặt, hiện ra khuôn mặt lạnh lẽo.



“Chân Nhân đường xa mà đến, nên hiện thân ra gặp mặt đi?”



Nàng đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ nói.



“Chà?”



Người tới hiển nhiên không ngờ Ninh Tương Y sẽ phát hiện hắn, cho nên “Chà” một tiếng, rất nhanh xuất hiện ở trong phòng Ninh Tương, không làm kinh là động người bên ngoài.



Ninh Tương Y chăm chú nhìn hắn, người này, nghiêm chỉnh mà nói nàng có ân với hắn! Hắn là sư phụ của Thu Hành Phong, người đang giữ chức trưởng môn Vân Đỉnh Sơn, Thiền Chân Nhân - Thu Trọng Thiền.



“Tiểu nha đầu, người quả không tệ...”



Hắn muốn đùa giỡn Ninh Tương Y một chút, nhưng nàng ở tuổi này đã có tu vi cao đến mức phát hiện hình bóng của hắn, thật không đơn giản.



Ninh Tương Y lắc đầu, “Chân Nhân võ nghệ cao cường, tiểu bối hoàn toàn không thể so sánh, tiểu bối có thể phát hiện ngài, là bởi vì trên người ngài có mùi cỏ vân mây rất nồng”



“Thì ra là thế.” Thu Trọng Thiền bỗng nhiên tỉnh ngộ!



Thu Trọng Thiền bẩm sinh kinh mạch không thông, nhưng hắn vẫn cưỡng ép luyện công, nên cần liên tục uống thuốc, trong đó chủ yếu thuốc dẫn là có vân mây, cho nên trên người hắn có mùi này cũng không kỳ lạ.



Thu Trọng Thiền không ngờ là mùi trên người hắn làm bại lộ mình, đúng thế, hắn quá kiên cường luyện võ công, cho nên hắn có thể lướt đi như quỷ, đây là kỹ năng lợi hại nhất của hắn, hắn muốn giấu kín, trừ phi là người có võ công cao hơn hắn, nếu không căn bản không thể phát giác.



Còn võ công hẳn luyện không phải là tự nhiên, mà nhờ một cuốn bí kíp võ công ngầm kiếm hành vũ, cho nên võ công hiện tại của hắn hẳn là cao hơn Ninh Tương Y một chút.



Ninh Tương Y ngồi thẳng lưng, “Cũng không biết Chân Nhân muốn tránh đi Ninh Úc… Tìm ta có chuyện gì?”



Thu Trọng Thiền sững sờ, cảm thấy cô nương này thật sự cực kì thông minh, những gì hắn làm nàng đều đoán được.



“Ta tới tìm người, là vì nội chiến sắp tới của Ngọc Kỳ.” sắc mặt hắn nghiêm trọng nói, “Trận chiến của Ngọc Kỳ, chính là để Hoàng đế và Thái hậu tranh quyền, là tranh chấp trong triều, ngươi là người Đại Dục, không nên tham gia vào trong đó, để tránh cục diện càng thêm hỗn loạn.”



Ninh Tương Y nghiêm túc gật đầu, “Nếu vậy ngài cũng là người Đại Dục, tại sao lại đến đây?”



Thu Trọng Thiền có chút xấu hổ, “Vì chuyện riêng, không tiện nói cho ngươi.”



Ninh Tương Y cười, “Ngài tới đây, là hi vọng không ta muốn tham gia trong đó sao? Thế nhưng trong mắt ta, chỉ sợ chính ngài đã tham gia trong đó rồi.”



“Nghĩa là thế nào?” Hắn nhíu mày.



Ninh Tương Y làm bộ kỳ lạ hỏi, “Chẳng lẽ thích khách hôm trước đến trộm thuốc nổ không phải người Vân Đỉnh Sơn sao? Bọn họ ở Vân Đỉnh Sơn mặc dù địa vị không cao, nhưng cũng không hề thấp…”



Thu Trọng Thiền nghĩ đến gì đó, biến sắc, nhưng lại không để lộ ra, “Đây là chuyện riêng của ta, ta trở về chắc chắn sẽ kiểm tra đối chiếu sự thật rõ ràng, nếu tình huống đó là thật, ta nhất định trừng trị bọn họ!”



Ninh Tương Y cười, “Ta chắc chắn tin ngài, chỉ là ngài luôn miệng nói việc riêng, khiến ta không khỏi nhớ tới, trong giang hồ từng đồn đại, thê tử của ngài, là người Ngọc Kỳ?”



“Công chúa!” Hắn sắc mặt nghiêm trọng, “Công chúa chỉ cần đồng ý không tham gia chuyện này là được, dù sao đây là chuyện của Ngọc Kỳ! Mà Đại Dục còn truyền đến tin tức, bệ hạ đã biết Tề Vương tới đây, đang rất phẫn nộ! Thứ thuốc nổ này, không nên dùng ở trong chiến tranh.”



Không thể không nói cố gắng của Ninh Tương Y mấy năm nay vẫn có tác dụng, rất nhiều người đều bắt đầu cảm thấy, thuốc nổ sát khí như vậy, không nên dùng trong chiến trường.



Phản ứng của Đại Dục bên kia cũng nằm trong dự tính của Ninh Tương Y.



Nàng biết những vẫn phải dặn dò,” như vậy đi, nếu Vân Đỉnh Sơn không tham gia trận chiến này, ta cũng không tham gia, thấy thế nào?”



Hắn dường như có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, “Đúng nên như thế! Như vậy, không quấy rầy ngươi nữa!”



Ninh Tương Y cười một tiếng, “Không tiễn.”



Nhìn thấy Thu Trọng Thiền rời đi, trong lòng Ninh Tương Y có chút hoảng hốt, nàng kỳ thật muốn hỏi hắn Thu Hành Phong ra sao rồi, từ lúc từ biệt, hắn cũng lọc chưa từng xuất hiện, chắc là về Vân Đỉnh Sơn rồi.



Nhưng nghĩ lại, hỏi thì đã có sao, Thu Hành Phong cũng không phải là gì của nàng, mười mấy năm tình nghĩa kia, cũng chỉ có nàng nhớ mà thôi.



Người của Tư Vô Nhan hành động rất nhanh, bọn họ triệu tập nhóm phản công, còn Thái hậu thấy Tư Vô Nhan ra mặt, rốt cục lên tiếng, muốn cùng Tư Vô Nhan ký hiệp ước.



Hiệp ước cũng rất đơn giản, trận chiến này là nội chiến của Ngọc Kỳ, nếu cho học người Đại Dục nhúng tay, Tư Vô Nhan sẽ nhận phế truất đế vị.



Thái hậu hiểu rõ ràng, thứ lợi hại như vậy, Ninh Tương Y chắc chắn sẽ không giao cho Tư Vô Nhan, cho nên chỉ cần Ninh Tương Y không nhúng tay, vẫn công bằng.



Tư Vô Nhan cũng sợ mình vô tội lại bị gọi là con rối của Đại Dục, cho dù sự thật không phải như thế, hắn đối với hai chữ con rối vẫn căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên ký hiệp ước.



Ninh Tương Y ở một bên lắc đầu, nàng cảm thấy đáng tiếc, bởi vì rõ ràng có cách giải quyết nhanh hơn. Nhưng sau khi Tư Vô Nhan cự tuyệt nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, thứ thuốc nổ này, không phải bất đắc dĩ thì đúng là không nên dùng trên chiến trường, đã rõ ràng như vậy, bọn họ muốn đánh thì đánh đi!



Trước đó thực lực có thể không ngang nhau, nhưng sau trận chiến lần trước, Thái hậu thảm bại, cũng coi như vô tình rút ngắn thực lực giữa hai thể lực, trận chiến này, nàng vẫn xem trọng Tư Vô Nhan hơn.



Chiến sự hết sức căng thẳng, nhưng dân chúng Ngọc Kỳ lại đối với Ninh Tương Y biểu hiện ra rất ghét bỏ.



Cũng không biết là ai truyền tin tức, nói sở dĩ Ngọc Kỳ phải khai chiến, nguyên nhân là vì Ninh Tương Y, một chút người có lý trí, biết thế cục dù sao cũng phải như vậy, nhưng đa số, còn tưởng rằng Ngọc Kỳ sẽ luôn bình an vô sự, cho nên đều tin đó là thật, chạy tới chế nhạo nơi Ninh Tương Y xuất hiện, kích thích mâu thuẫn!



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK