Mục lục
Truyên Kiếp này chỉ nguyện bên người Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng để Tiêu Uyên có chút thất thần, dường như nghĩ cái gì đó, hắn thở dài một tiếng, cười nói.



“Bởi vì lúc trước ta, không xứng với nàng… Cho nên, “



Ninh Tương Y đuôi lông mày giương lên.



“Ngươi sao lại có ý nghĩ như vậy?” Sau đó nàng cảm giác câu nói này nói không đúng lắm, nói lại, “ý của ta là người vì sao lại tự ti, ngườiđối với tất cả mọi người đều như vậy?”



Chẳng lẽ đây mới là lí do của Tiêu Uyên, thì ra lâu như vậy không kết hôn đều có lý do?



Tiêu Uyên hồi tưởng lại chuyện cũ, cười nhạt một tiếng.



“Cũng không phải đối với tất cả mọi người đều như thế, mà chỉ đối với nàng… Là như thế.”



Tiêu Uyên nhìn nàng thật sâu, nhẹ giọng nói, “nàng cũng biết, từ nhỏ...



Ta trải qua quá nhiều vất vả, rất ngột ngạt. Nhưng là ta lại quá tự phụ... Hoàng huynh hoàng đệ bọn hắn rất nhiều ngày không đọc thuộc lòng được bài khoá, ta một ngày đã có thể học thuộc, khiến bọn hắn thường xuyên gây sự, làm khó, mà ta lại có thể học một hiểu ba…”



Nói đến đây hắn cười, nụ cười đắng chát.



“Là do tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên ta bị bọn hắn cáo trạng, làm ta không thể đọc sách, mặc dù ta rất háo hức, nhưng không thể vi phạm mệnh lệnh phụ hoàng, bây giờ, cũng biết chút chữ mà thôi, thi từ ca phú cái gì cũng không biết.”



Ninh Tương Y tự dưng có chút đau lòng cho hắn, có lẽ, đây cũng giống như muốn có viên ngọc sáng đều phải trải qua quá trình điêu khắc.



Hắn khẽ nhíu mày, “Khi đó ta không hiểu, rõ ràng ta thông minh, chăm chỉ, cầu tiến, luận tướng mạo, tính cách ta đều tốt hơn so với ca ca đệ đệ, vì sao phụ hoàng chính là không tin tưởng ta, thậm chí hoài nghi huyết thống của ta, chẳng lẽ… Ta không xứng đáng với những lời ca ngợi kia sao? Vì sao bạn hắn nhìn thấy ta giỏi, lại chỉ trích lỗi lầm của ta, mắng ta là con hoang?



Cho nên ta dần dần tự ti, loại tự ti này đã ăn vào máu, thậm chí về sau… Nam giả nữ lúc khiêu vũ, nghe được người chung quanh sợ hãi, vậy mà lại cảm thấy thỏa mãn, ta nghĩ sẽ được thế nhân ca ngợi, muốn lấy được sự khẳng định của bọn họ! Có lẽ... Ta đã không còn thuốc chữa.”



“Ban đầu ở Ngọc Hành, rõ ràng ta đã đạt được nhiều thành tích như vậy, mà đám ca ca đệ đệ đều không trở ngại đến ta, thế nhưng khi đối mặt với nàng, ta vẫn tự ti, đối mặt với quyền lực, ta vẫn không dám đi lên một bước..



Nhưng sau khi người đi, ta lại dễ dàng đạt được toàn quyền tại Ngọc Hành! Khi đó ta mới hiểu được, những điều này ta đã có bao nhiêu cơ hội tiếp cận, thật giống như lúc trước với nàng…”



Hắn đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng che mu bàn tay Ninh Tương Y, Ninh Tương Y ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đẹp như muốn tỏa sáng của hắn, ngay cả nốt ruồi cũng được tô điểm thêm vẻ đa tình, đẹp đến kinh ngạc.



“Nàng đối với ta thật tốt, nàng rất đẹp, rất có tài năng! Giống như là nắng gắt, dù ở bên cạnh nàng, đều có thể đạt được vô hạn năng lượng! Mà ta… Ta giống như là một cây cỏ, một gốc hoa, nàng khiến ta trưởng thành, mà ta lại muốn có nàng, thật sự là vọng tưởng!



Ý nghĩ này thật buồn cười, nhưng lúc đó ta nghĩ như vậy, ta biết nàng sẽ có một ngày rời đi, thế nhưng, ngay cả dũng khí muốn giữ nàng lại đều nói không được, lại không dám thừa nhận tình cảm của mình!”



“Cho nên người hỏi ta, bạn bè hỏi ta, thậm chí mẫu phi hỏi ta, ta đều nói cho bọn họ rằng, ta không thích nàng, thế nhưng là mỗi một lần như vậy trong lòng ta đều điên cuồng gào hét, những câu nói kia đều là giả! Ta thích nàng! Thích cực kỳ lâu rồi!”



Lời nói của hắn đột nhiên khiến học Ninh Tương Y giống như bị lửa đốt, bỗng nhiên thu hồi tay lại.



“Ngươi quá xem trọng ta rồi, nhưng ta không cao thượng như người nghĩ.”



Tiêu Uyên cười, “Có liên quan gì à? Tình cảm của ta cho nàng, giống như tái tạo, ta đã từng không dám nói, là bởi vì ta không có tư cách, nhưng bây giờ, ta đã có quyền lực trong tay!”



Giọng nói hắn đã được đề cao hơn, loại kia độc đoán mà lúc trước Tiêu Uyên không có.



Hắn đạt được những gì, mới có được người, tài lực đầy đủ, trở nên rất tự tin, quyền lực đầy đủ, mà bây giờ, Tiêu Uyên dường như đang bắt đầu.



Mà nàng cũng không ngờ rằng, Tiêu Uyên có thay đổi lớn như vậy đều là bởi vì nàng!



Nàng không biết, sau khi nàng ra đi, Tiêu Uyên cảm xúc luôn luôn gắt gỏng đến mẫu phi của hắn cũng không dám tới gần! Những cảm xúc kiềm chế dường như phát cuồng rồi vỡ ra, mới có thay đổi khí chất như hiện tại.



Ninh Tương Y liền nghiêm mặt, nói, “ có lẽ chỉ là vì ta giúp đỡ người, cho nên người đối với ta sinh ra chút ỷ lại, đó không phải tình cảm, trong lòng ta, ta một mực coi ngươi là ca ca, không có tình yêu nam nữ gì cả.”



Nàng nói làm Tiêu Uyên đôi mắt co rụt lại!



Kỳ thật lúc trước, hắn cũng luôn có nghĩ qua, nếu như bày tỏ tình cảm, Y nhi từ chối thì phải làm sao, lúc ấy hắn nghĩ đến kết quả như vậy đã cảm thấy thất thần xót xa, khó mà chấp nhận.



Nhưng bây giờ, trái tim hắn đau nhói, lại cảm thấy càng thêm không phục!



Hắn đã có được nhiều thứ như vậy, và hắn đã là người trên vạn người, vì sao điều người khác có thể, hắn lại không thể có được?



Ninh Tương Y, thật chặt, trầm giọng hỏi.



“Ta không tốt sao? Nàng không n thích ta chỗ nào, ta sẽ thay đổi được chứ?” Giọng nói hắn dần dần bất lực, “Nàng sẽ không thể tưởng tượng khoảng thời gian qua với ta là những ngày gì, hoàng tử phủ đã từng là nơi ta mong chờ trở về, nhưng khi không có nàng, nơi đó không có một chút vui vẻ.



Lúc trước khi ta thất bại, là nàng cổ vũ ta, khi ta bị hãm hại, là nàng cứu ta, khi ta khó xử, là nàng chỉ ra phương hướng, những chuyện này đi qua ba năm, hình bóng của ta khắp nơi đều là thấy bóng dáng của nàng! Nàng, tại sao phải đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?! Nếu như nàng không thể thuộc về ta, tại sao lại để ta gặp nàng?”



Hắn từng chữ từng chữ cố chấp, Ninh Tương Y căn bản không thể đáp ứng được.



Thế nhưng là lúc này, một gương mặt sát khí chợt hiện ra! Ninh Tương Y vội vàng đẩy Tiêu Uyên ra thu tay lại, mà trên mặt đất lúc này là một cành khô vừa được ném ra, đâm vào bên trong phiến đá, nếu Ninh Tương Y thu tay chậm lại một chút, cái cành khô này, chỉ sợ đã xuyên thủng tay Tiêu Uyên!



“Ai đó?



Tiêu Uyên sắc mặt lạnh lùng, họa Long giương mắt nhìn lại, lúc này quanh người này là nguy hiểm cùng sát khí! Cảm thấy bóng dáng thật quen mắt.



Ninh Úc từ chỗ tối đi ra.



Áo bào màu đen của hắn cùng bóng đêm hòa làm một, gương mặt trắng nõn mặt cùng đôi mắt như ngọc, dưới ánh trăng lộ ra lại lạnh như băng, thế nhưng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn vào Tiêu Uyên, lại mang theo sát khí!



“Ninh Úc …”



Ninh Tương Y có chút ngượng ngùng vô cùng, hắn không phải trở về rồi sao? Làm sao lại còn ở trong cung? Mà kiểu bị bắt tại trận này, nàng ngẫm lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.



Lúc này, Ninh Úc từng bước một đi đến bên cạnh Ninh Tương Y, lúc này nàng còn mặc áo gấm, với váy ngắn đỏ thẫm, cùng áo bào màu đen của Ninh Úc vô cùng hòa hợp làm tăng thêm sức mạnh, tựa như một cặp trời sinh.



Tiêu Uyên chưa phát giác nguy hiểm híp mắt.



“Tề Vương phải không? Ngươi vì sao lại đột nhiên ra tay với ta? Đây chính là cách Đại Lục các ngươi đãi khách à?” .
Đam Mỹ Hay



Thế nhưng Ninh Úc nghe vậy, ngay cả ánh mắt đều không thèm nhìn hắn, chỉ lẳng lặng nhìn Ninh Tương Y, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên tráng nàng.



Tiêu Uyên đột nhiên trừng mắt thật lớn, Ninh Úc giọng nói tựa như sắt đá



“Bởi vì người đã phạm điều cấm kị, nàng... Là nữ nhân của ta.”



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK