” Hắn nhất định phải để Ninh Giác biết, ai mới có quyền! Cho nên, hắn không ngại để Ninh Giác xem kỹ một chút, cảm nhận ra sự thật!
Mà Ninh Úc sau khi đi, Ninh Giác vịn vào cây, chậm rãi ngồi xổm xuống, lúc này sắc mặt hắn ửng hồng, dường như thở không nổi!
Tay của hắn run rẩy từ trong ngực xuất ra bình ngọc, đồ ra một viên thuốc, cố gắng dùng sức run rẩy nhét vào trong miệng.
Răng cắn thật chặt môi dưới, hắn không than một tiếng, mặc cho vị đắng chát ở trong miệng lan tràn… Thế nhưng là cái đắng này, vạn lần không bằng nỗi đau trong lòng hắn!
Hắn giận, hắn rất hận, rất oan ức!
… Đau lòng.
Y nhị đối với hắn rõ ràng là đặc biệt, nếu không có Ninh Úc, Y nhi nhất định sẽ không từ chối hắn! Nàng có thể chấp nhận Ninh Úc, chắc chắn có thể chấp nhận hắn! Cho nên Ninh Úc phải chết, hắn chết sẽ tốt!
Y nhi…
Ninh Giác thất bại nhắm mắt lại, hắn nằm mơ cũng ước nàng có thể hôn nàng ta, nằm mơ cũng nhớ nàng.
Mấy ngày kế tiếp, hết sức sóng yên biển lặng, dù sao lời nói nàng cũng đã nói ra, Ninh Úc phản ứng gì nàng cũng mặc kệ, không cần để ý nữa!
Hôm nay, Ninh Tương Y đang trong phòng đọc sách.
Liên quan đến việc Lâu Diệp và Ngọc Hành muốn xây một đoạn đường cưỡi ngựa, trong đầu nàng mơ hồ đã có một kế hoạch.
Nếu như nàng có thể thuyết phục Đại Dục, Ngọc Hành, Lâu Diệp ba quốc gia này, mở một con đường trực tiếp liên thông qua Tam quốc, xuyên thẳng từ nam ra bắc… Sau đó tại dọc đường, cứ cách một đoạn, sẽ xây một cái trạm ngựa, để cái trạm ngựa Tam quốc được thống nhất chuyển vận, không biết có được hay không.
Bằng cách này, nó giống như một dịch trạm, hàng hoá có thể được chuyển giao trên đường đi.
Ví dụ như Đại Dục muốn vận chuyển hàng đi Lâu Diệp, thì có thể giao cho Trạm ngựa Tam quốc vận chuyển, như vậy hàng hóa của bọn họ từ lúc bắt đầu, cho đến khi tới Lâu Diệp, ở giữa có thể sẽ trải qua mười cái trạm ngựa, mà đến mỗi một cái trạm ngựa liền thay ngựa chuyển hàng, về phương diện tốc độ có thể nhanh hơn rất nhiều, con ngựa cũng có cơ hội nghỉ ngơi.
Tăng thêm khách vãng lai nam bắc, ngựa của Lâu Diệp, lại sẽ có thương nhân mang về Lâu Diệp, số lượng ngựa trong mỗi trạm sẽ được duy trì ở mức cân bằng do lượng khách lui tới.
Mà các thương nhân chỉ cần trả phí vận chuyển,giảm rất nhiều chi phí cùng nguy hiểm.
Dù sao cái trạm ngựa này lệ thuộc vào quốc gia, cho dù có thổ phỉ cướp đường, các trạm ngựa gần nhau cũng có thể hỗ trợ nhau, mà ở ngày thường, trạm ngựa có thể sản xuất ngựa sinh sản cùng rèn luyện kỹ năng, Thương nhân có thể trực tiếp đến trại ngựa tiếp theo, nghỉ ngơi ở trạm trại ngựa, không cần ngủ nơi hoang vu, tính ra thì có rất nhiều lợi ích.
Đại khái chuyện này chính là nơi vận chuyển hàng hoá, dịch trạmnhưng còn có thể đem ăn ở, mua bán đều bao quát vào trong trạm ngựa đó, nó sinh ra không ít lợi ích và tiện lợi!
Bằng cách này, nó không chỉ thúc đẩy sự thịnh vượng, mà quan trọng hơn, nó có thể duy trì Tam quốc cùng ngồi trên một con thuyền đôi bên cùng có lợi.
Một khi người dân ở giữa các quốc nước có thể giao lưu tấp nập, thậm chí thông hôn với nước khác, như vậy sau này cho dù có quân vương một nước hồ đồ, muốn đánh nhau, cũng đánh không thành, bởi vì người dân sẽ không đáp ứng.
Suy cho cùng, thiên hạ giàu có những bậc quân vương có tham vọng cũng chỉ có thể thu lại, bởi ngoài tham vọng chiếm hữu, trên vai họ còn có một luật lệ và sứ mệnh quan trọng vô cùng sắt đá, đó là làm cho đất nước giàu mạnh!
Nếu như bốn nước sánh vai cùng nhau, có thể khiến người người đều cảm thấy hạnh phúc, có thể để cho quốc gia đồng thời phát triển, một dã tâm Hoàng đế, thì có thể mang đến ảnh hưởng gì?
Ninh Tương Y cười đắc ý, đột nhiên nàng xuất hiện chủ ý này cũng không tệ.
Dù sao, nàng cũng không có ý nghĩ chiếm đoạt thống nhất bốn nước Trung Nguyên… Hiện tại thông tin phát triều nếu xuất hiện thêm một quốc gia sẽ mang đến hậu quả, chính là điều bất lợi, rất nhiều nơi quan lại tham ô, thậm chí có thể phong tỏa cửa thành làm lãnh thổ riêng mà không để Hoàng để phát giác, cho nên bốn nước cùng tồn tại cũng là việc tốt
Ngoài ra, giữa các quốc gia có thể cùng nhau tiến bộ bằng cách so sánh với nhau. Địa lý nhỏ, quản lý không thuận lợi, sẽ rất dễ tạo ra điểm mù. Một khi có cải cách, bốn quốc gia sẽ đồng thời nỗ lực, và nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là chỉ khi tài phú cân bằng thì mới có hòa bình, không có chiến tranh, tất nhiên để đạt được mục tiêu này thì còn rất nhiều việc phải làm.
Như vậy hiện tại vấn đề duy nhất chính là, nàng làm thế nào thuyết phục Lâu Diệp Hoàng đế?
Bởi vì một khi nói đến trạm ngựa, Lâu Diệp chắc chắn sẽ phải đóng góp nhiều nhất, vì xét về đai đất khô cằn, nghèo nàn, nhưng Lâu Diệp cũng sẽ là nước được hưởng nhiều nhất.
Chỉ là không biết Long Thành Vô Cực có quyết đoán hay không!
Ngọc Hành nàng cũng không lo lắng, theo nguồn tin đáng tin cậy thì Tiêu Thắng lâm bệnh sắp chết, Ngọc Hành đã nằm trong tay Tiêu Uyên, hơn nữa nghe nói sắp tới đây hắn sẽ đến Đại Dục để bàn chuyện giao thương giữa các hai quốc gia. Đề cập đến nó với Tiêu Uyên, cũng không phải vấn đề lớn.
Viết ra những ý tưởng như vậy vô tình cả buổi sáng đã trôi qua.
Nàng cũng buông bút xuống, hoạt động ngón tay một chút.
Đây là chuyện rất trọng đại, cần rất nhiều chi tiết quy tắc, quản lý, điều lệ, chức trách, phải cẩn thận phân chia,nàng bây giờ chỉ nghĩ ra như vậy, nhưng dù sao lần trước đã đáp ứng Long Thành Vô Cực, rằng sẽ cho hắn một cái ý tưởng hay…
Trong lòng đầy suy nghĩ, Ninh Tương Y muốn đi tìm Hoàng đế thương lượng một chút, cho nên nàng ôm một đống tư liệu, đi đến Ngự Thư Phòng.
Bây giờ Ninh Tương Y có địa vị cao, có đi vào Ngự Thư Phòng không cần thông qua ai!
Nhưng khi nàng vừa mới đi đến, lại nghe cung nhân báo rằng, Hoàng đế đi kiểm tra tình hình thao luyện cầm quân, về trễ một chút, nhưng ngay lúc đó cả Thái tử cũng chờ tại Ngự Thư Phòng.
Nghe được Ninh Giác đang ở đây, Ninh Tương Y có chút vướng bận, mặc dù những chuyện trước kia với Ninh Giác đều đã là quá khứ, nhưng bây giờ đột nhiên gặp được, vẫn có một chút ngại ngùng, nhưng nàng nghĩ lại, cũng không thể bởi vì một chút ngại ngùng mà kéo dài để lỡ lớn chuyện chính sự, nếu như Ninh Giác biết nàng đến lại không đi vào, nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.
Cho nên nàng đi thẳng vào.
Lúc này Ngự Thư Phòng không có cung nhân hầu hạ, chỉ có Ninh Giác, Ninh Tương Y đi vào lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn một bức tranh, nhưng sắc mặt u buồn, như có chuyện gì nặng tâm sự.
Không phải chứ...Ninh Giác bấy giờ chính là lúc thành công nhất, vì sao lại có vẻ mặt như thế?
Nghe có tiếng động, Ninh Giác còn tưởng rằng là Hoàng đế đến, kết quả vừa quay đầu lại, lại thấy Ninh Tương Y, một nháy mắt sững sờ yên tại chỗ, sắc mặc có chút phức tạp.
“Thái tử ca ca?”
Ninh Tương Y cười đến gần, lấy đồ vật ném lên trên bàn ở bên cạnh, nháy mắt chào hỏi hắn!
“Mấy ngày nay Thái tử ca ca đang bận cái gì à? chẳng thấy tăm hơi người đâu!”
Nàng vừa nói, ai ngờ Ninh Giác đột nhiên nói.
“Vậy nàng muốn gặp ta không?”
Hắn khiến Ninh Tương Y sững sờ, nàng còn không kịp phản ứng gì, Ninh Giác liền đưa tay sờ sờ đầu của nàng, “Ý của ta là, nếu nàng muốn gặp ta, nàng cũng không dám tìm đến ta, xem ra cách xa lâu như vậy, nàng và ta đều trở nên xa lạ…”
Hắn vừa nói như vậy, thần sắc càng lộ vẻ cô đơn, Ninh Tương Y liền vội vàng lắc đầu
“Làm gì có chuyện này? Thái tử ca ca vẫn luôn là Thái tử ca ca! Không có chuyện xa lạ đâu!”.
Ninh Giác cười cười, không biết có phải Ninh Tương Y gặp ảo giác không, nàng luôn cảm thấy Ninh Giác dường như có gì đó rất khác, nhưng là chỗ nào khác, nàng lại không nói ra được.
- ---------------------------