Bỏ đi, đợi đêm nay Ninh Úc trở về rồi hỏi lại hẳn.
Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía đường đi, ngựa xe qua lại tấp nập, đúng lúc nàng không biết nên đi về hướng nào thì một bé trai chạy tới.
"Tỷ tỷ... có một đại ca chờ tỷ ở quán ăn Hoản Hương!"
Ninh Tương Y mỉm cười xoa đầu đứa trẻ, cho cậu nhóc một ít tiền rồi đi tới quán ăn Hoàn Hương. Trên đường vẫn cảm thấy ngờ vực, xem ra Ninh Giác không sao, nhưng chiều nay còn tổ chức yến tiệc coi mắt cho hắn ta, bây giờ hắn ta lại chạy đến đây là có ý gì?
Ôm một bụng nghi hoặc, nàng vừa vào thì được dẫn tới sương phòng trên tầng cao nhất, lúc nàng bước vào, dương như Ninh Giác đã đợi rất lâu rồi...
"Thái tử ca ca?"
Ninh Tương Y để nón mành sang một bên, đi đến bên cạnh cửa sổ, đúng lúc Ninh Giác quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Tương Y, hai mắt phát sáng!
"Y Nhi..."
"Huynh vội vã tìm muội như vậy là có chuyện gì gấp sao?”
Ninh Tương Y có chút tò mò đi tới nhìn thử, phía dưới là con đường, không ít người qua lại, nhưng cũng chẳng có gì có thể ngắm.
Ninh Giác không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ về phía đôi vợ chồng buôn bán nhỏ ở đối diện.
"Đã từng ăn bánh ngọt Liễu Sơn Gia chưa? Vợ chồng họ buôn bán ở đây cũng khoảng hai mươi mấy năm rồi."
Ninh Tương Y cảm thấy rất kỳ lạ, nàng nhìn Ninh Giác, phát hiện hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉn chu, trường bào màu xanh nhạt cùng với trâm bạc làm nổi bật dung nhan tuấn tú vô cùng xuất chúng của hắn, cười lên một cái như hoa nở khắp phòng, đúng là
công tử như ngọc.Ninh Tương Y lắc đầu: “Chưa từng..." Thường ngày Ninh Úc không cho nàng ăn những thứ đồ ăn của tiểu thương bày bán, quản lý rất nghiệm.
Ninh Giác cười cười, lại nói: "Bọn họ lấy nhau từ khi còn trẻ, hai mươi mấy năm qua chỉ có nhau, tình cảm rất tốt, cũng là một câu chuyện tình đẹp trong kinh thành." Thấy Ninh Tương Y nghe say mê, hằn thấp giọng, thản nhiên nói:
"Bọn họ cũng là anh em họ”
Những lời này bỗng dưng khiến cho Ninh Tương Y hồi hộp.
Ninh Giác không chờ nàng có thời gian kịp phản ứng thì đã kéo nàng ngồi xuống một bên phản. Phòng này cũng thật lạ, ngoại trừ chiếc phản thì chỉ có một cái đệm, thậm chí ngay cả ghế cũng không có.
Ngồi gần nhau như thế, Ninh Tương Y cảm thấy không quen, nàng miễn cưỡng cười nói:
"Thái tử ca ca còn chưa nói tìm muội có việc gì? Chẳng lẽ chỉ để thảo luận hôn nhân nhà người ta? Hôn nhân giữa anh em họ như vậy không phải rất bình thường sao?”
Ninh Giác nghe vậy thì nhìn nàng, cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy. Anh em họ kết hôn cũng là chuyện thường, nhưng... cùng cha khác mẹ thì sao?"
"Thái tử ca ca!”
Ninh Tương Y trừng mắt, đột nhiên có chút sợ hãi nhìn hắn ta: “Thái tử ca ca đừng quên, buổi chiều còn có yến tiệc, huynh nên trở về cung đi."
Ninh Giác khẽ cười.
Việc này thì có gì mà đáng cười? Ninh Tương Y nhìn hắn đầy cảnh giác.
Thấy hắn cười càng lúc càng chua chát, khuôn mặt anh tuấn đó có chút tái nhợt, ảm đạm, cuối cùng buồn rầu nhìn nàng một cái.
"Nhưng huynh không muốn ai cả, chỉ yêu muội muội cùng cha khác mẹ, như vậy... huynh nên làm như thế nào mới phải?”
Vốn dĩ tưởng rằng nói ra lời này rất khó, nhưng khi nói ra được rồi thì Ninh Giác cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm...
Hắn nắm lấy tay Ninh Tương Y, tới gần nàng, có lẽ có thể ngồi gần nàng hơn một chút, người cũng dễ chịu hơn một chút... Mười tám năm, hắn chưa từng nôn nóng muốn một người như vậy...
Ninh Tương Y cho rằng mình nghe nhầm, miệng há ra rồi lại khép vào, hoàn toàn không dám tin.
“Thái tử ca ca... Huynh, huynh có biết mình đang nói gì không?"
Ninh Giác thích nàng?! Đừng đùa chứ! Ninh Tương Y vừa nghĩ như vậy thì toàn thân bất giác run rẩy... Kiếp này, nàng chỉ coi Ninh Giác như ca ca, không phải hắn vẫn luôn là một ca ca tốt sao?
Trong khoảnh khắc nàng ngây người, cuối cùng Ninh Giác cũng không kiềm chế được mình, nghiêng người về phía trước, đột nhiên đè nàng xuống phản, hơi thở càng ngày càng nóng dần lên!
Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu! Áp mình lên người Ninh Tương Y, nhìn nàng ở dưới người mình, gần trong gang tấc!
Thứ khoái cảm này dường như khiến hắn điên cuồng! Hắn quên mất chuyện muốn kể khổ với nàng như thế nào, ngón tay vuốt ve khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng, hắn chỉ muốn được hôn nàng! Chiếm hữu nàng! Sự việc bất ngờ xảy ra khiến Ninh Tương Y sợ ngây người! Nhất là
khi nàng nhìn thấy mắt Ninh Giác đang dần biến thành màu đỏ! Đây là biểu hiệu hắn đang động tình! Hắn... thích nàng thật?
"Y Nhi..."
Hai chữ này dường như bị Ninh Giác giữ trên đầu lưỡi, quay cuống vô số lần mới có thể thốt ra ngoài, cảm giác dây dưa triền miên ấy còn ngọt ngào hơn cả đường mật, nhưng lại có nhiệt độ làm tan chảy tất cả!
Hắn vừa thận trọng vừa dè dặt ôm lấy Ninh Tương Y, vừa vui mừng vừa bối rối. "Y Nhi... Huynh không thể tin được là huynh có thể ôm muội như vậy.”
Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ ửng lên, hai mắt long lanh ánh nước đang nhìn mình, Ninh Giác cảm thấy bứt rứt trong người, suốt mười tám năm qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy kiềm chế là một việc vô cùng khó chịu.
Cái miệng nhỏ đỏ hồng đó, hằn chỉ cần cúi đầu là có thể nếm thử,..
Nhưng hắn không dám... Hằn sợ sẽ kích thích Ninh Tương Y, khiến nàng chống đối, hẳn còn nhiều lời muốn thổ lộ cho nàng nghe...
Ninh Tương Y bừng tỉnh, muốn đứng dậy nhưng nàng bị Ninh Giác ôm rất chặt!
"Một chút thôi... Huynh sẽ không làm gì muội cả... Huynh chỉ cần ôm muội một lúc là được rồi!"
Hắn đã quá khổ, nói ra được tình cảm của mình rồi thì hắn giống như tìm được chỗ tháo nước! Hắn đã không thể khống chế được tình cảm mãnh liệt ấy, chỉ có thể ôm nàng, sát bên nàng mới có thể xoa dịu một chút...
Thấp giọng khẩn cầu như thế này, thật là khiến cho người khác không thể từ chối. Ninh Tương Y cố gắng để tim mình đập bình thường trở lại, nàng cổ bình tĩnh nói: “Thái tử ca ca... huynh đừng nói đùa nữa, huynh là ca ca của muội mà!"
Ninh Giác ngửi được mùi hương từ tóc của nàng, thở dài, tiếng thở nhẹ ấy kèm theo giọng nói khàn khàn lọt vào tai Ninh Tương Y, khiến nàng cảm thấy vừa tê vừa ngứa, toàn thân căng cứng run sợ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không rõ rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Ninh Giác cố ý trêu chọc điểm nhạy cảm của nàng: “Vì sao... anh em họ có thể còn anh em cùng cha khác mẹ lại không thể? Y Nhi... huynh khao khát muội lâu như vậy mà.."
Huynh khao khát có được muội từ rất lâu rồi, rất lâu rất lâu rồi...
Cảm nhận được hắn vừa cẩn thận dè dặt vừa cố hết sức kiềm chế sự nhiệt tình, lại nhớ tới kiếp trước... Nàng vì hắn mà chinh chiến ở bên ngoài mười năm, lúc trở về hắn đã thay lòng đổi dạ, thờ ơ lạnh lùng, Ninh Tương Y cố kiềm nén cảm xúc, lạnh nhạt hỏi:
"Bắt đầu từ khi nào...”
Nghe thấy nàng nói như vậy mà không phải là lập tức đẩy mình ra, Ninh Giác kiềm nén vui mừng buông nàng ra, nhổm dậy, hai tay chống hai bên người nàng, đôi mắt xinh đẹp không ngừng quan sát vẻ mặt nàng, si mê nhìn nàng...
Con ngươi đỏ thẫm kia càng toát ra vẻ dịu dàng như nước, cơ hồ muốn nuốt chửng nàng!
"Rất lâu rồi... Huynh yêu muội rất lâu rồi... Lâu đến nỗi... chính huynh cũng không dám nhớ lại, nhiều đêm... khao khát có muội, sao huynh có thể vượt qua được...”
Vừa nói, hắn vừa dè dặt kéo tay Ninh Tương Y đặt lên tim mình, dịu dàng, chăm chú, khẽ nói:
"Huynh không thể nào ngừng yêu muội... Lần đầu tiên nhìn thấy muội thì huynh đã cảm thấy... tất cả nữ tử trên đời này đều mờ nhạt kém cỏi hơn muội! Muội đặc biệt biết bao nhiêu...”
Ninh Tương Y hít một hơi sâu, ngang đầu nhìn lại hắn, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở lãnh cung, lúc nàng giết người trước mặt tất cả mọi người!
Nàng vẫn còn nhớ, khi đó nàng liếc mắt thấy hắn lúc còn nhỏ, đứng sau lưng hoàng đế, lòng còn thầm cười mỉa một phen.
Kiếp trước, Ninh Giác ghét nhất việc nàng giết người không chớp mắt, máu tươi dính đầy tay, thích trông thấy Diệp Khuynh Vãn trông như hiền lành đơn giản. Nhưng kiếp này, nàng xuất hiện một cách đẫm máu như vậy, chắc hẳn hắn càng không thể chấp nhận.
Không ngờ... Bây giờ hắn lại nói sự máu lạnh tàn nhẫn khi đó lại trở thành không giống người bình thường?
Nàng thật sự nghĩ không ra.
Mà Ninh Giác không hề nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của nàng, lòng hắn hoàn toàn ngập tràn trong hạnh phúc vì có thể nói ra nỗi lòng với nàng.
Hắn ngô nghê như một thiếu niên ngây ngô, vừa mong được người trong lòng đáp lại một chút tình cảm!
Cho nên không thấy Ninh Tương Y trả lời, hắn có chút bất an, bàn tay nắm chặt tay nàng siết chặt hơn nữa.
Lòng bàn tay hắn dấp dính, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Tương Y đặt lên lồng ngực mình, để Ninh Tương Y có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập rất chậm, nhưng lại mạnh mẽ! Từng nhịp đập giống như đang gõ vào lòng bàn tay của nàng.
"Sau đó chèo thuyền du ngoạn trên ao sen... Muội.” Hắn nhìn nàng không chớp mắt, giống như không có suy nghĩ gì, trầm giọng nói:
"Muội làm chuyện đó với huynh... Muội hôn huynh, hôn huynh rất nhiều lần... Muội còn nhớ không?..." Việc xảy ra ở ao sen, chỉ là vì cứu hắn mà thôi, không ngờ rằng hắn lại hiểu lầm như thế. Ninh Tương Y há mồm nghĩ cách giải thích, nhưng hắn lại buông tay nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bờ môi nàng... nhằm hờ mắt...
"Chính là chỗ đó này... để cho huynh trằn trọc, nhớ thương, đến bây giờ huynh vẫn còn nhớ cảm giác ấy...” Hắn khiển Ninh Tương Y tế buốt hết da đầu, nhìn thấy vẻ mặt hắn từ si mê trở thành đau khổ.
"Huynh đã từng kiêm chế lại... Huynh từng có kiềm chế lại thật!
Huynh biết... Huynh không nên như thế với muội...”
Môi hẳn run rẩy, ngón tay đang đặt trên môi nàng từ từ đi lên, cực kỳ thận trọng vuốt ve khuôn mặt nàng, thấy nàng không hề né tránh, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào dường như đang nhấn chìm hẳn!
Hắn thở dài, nói bằng giọng điệu tựa như đang mơ:
"Lúc trước đến Tinh thành, ban đầu huynh nghĩ có thể kiềm nén tình cảm này, không nghĩ tới muội, không đi thăm muội. Thế nhưng muội lại ở ngay bên cạnh huynh, muội cố chấp, tràn đầy sức sống khiến cho huynh không có cách nào quên được! Muội quên rồi sao, lúc ở trong dòng nước Trường Giang, muội nói huynh lạnh nhạt với muội...”
Cuối cùng hắn không kìm nén nổi nữa, nghiêng người hôn nhẹ lên trán Ninh Tương Y... Triền miên và thỏa mãn khiến hắn than thở.
"Muội nói huynh lạnh nhạt với muội, làm sao huynh có thể làm vậy chứ? Từ lúc ấy huynh phát hiện ra huynh đã không thể nào buông bỏ muội... không thể nào được nữa! Y Nhi, là muội ép huynh, muội tốt với huynh như vậy, lại chiếm trọn tầm mắt huynh một cách đáng ghét như vậy! Khiến huynh không thể nào không yêu muội... là muội ép huynh!”
"Muội còn có thể chết vì huynh.” Ninh Giác ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn nàng say đắm: “Khi đó huynh tỉnh lại, không thấy muội bên cạnh, khoảnh khắc đó... huynh cũng như đã chết. Thật tốt khi muội lại xuất hiện lần nữa... muội làm mọi thứ cho huynh, đối xử tốt với huynh như vậy, trong lòng muội, có phải cũng có một chút tình yêu nam nữ... với huynh?”
“Muội muội không thể nào vì huynh trưởng mà làm nhiều điều như vậy được! Trong lòng muội... cũng có chút tình yêu nam nữ với huynh sao?"
Hắn vừa căng thẳng vừa nôn nóng nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, màu đỏ trong mắt ngày càng đậm, vừa mê hoặc lại vừa tuyệt đẹp, để khuôn mặt dịu dàng ban đầu của hắn lộ ra phong thái mê hoặc lòng người! Hắn ở sát như thể, tham lam hấp thu nhiệt độ trên người Ninh Tương Y, lại mong chờ như thế, không bỏ qua bất kì một nét mặt nào của Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y như thức tỉnh từ trong mộng!
Thích Ninh Giác?
Không... Tình cảm của nàng đã sớm đặt dấu chấm từ kiếp trước, kiếp này, nàng sẽ không thích người nào nữa.
Ninh Tương Y nghĩ đến đây thì chuẩn bị rời đi, thấy nàng muốn rời khỏi nhưng Ninh Giác không hề muốn vậy! Khổ nỗi hắn cũng không phải đối thủ của Ninh Tương Y, Ninh Tương Y xoay người một cái thì đã đè được Ninh Giác xuống.
Bị Ninh Tương Y đè lên mình, trong lòng Ninh Giác có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ! Chân tay tiếp xúc thân mật càng khiến hắn thỏa mãn, nếu thời gian dừng lại thì thật tốt... dừng lại ngay thời khắc này! Hắn cầu nguyện từ tận trong đáy lòng.
Nhìn thấy hắn đang si mê nhìn mình, cũng không che giấu tình cảm của mình nữa, ánh mắt say đắm mà vội vàng ấy, trong đó chứa nhiệt độ tựa hồ có thể đốt cháy người đối diện.
Ninh Tương Y đau xót trong lòng, cuối cùng không đành lòng làm tổn thương hắn, chỉ nhẹ giọng nói:
"Kiếp này, ta sẽ không chung sống cùng ai, càng không thích ai, cho nên, từ bỏ đi.”
Tiếng của nàng thật nhẹ nhưng lại giống như một chậu nước đá! Khiến cho mặt của Ninh Giác có chút tái nhợt, cuối cùng đến cả bờ môi cũng trở nên tái nhợt!
Ninh Tương Y nghĩ rồi lại nói: “Thái tử ca ca... Muội và huynh đã là huynh muội, tất nhiên trọn kiếp vẫn là huynh muội, những cái khác... từ bỏ đi.”
Ninh Giác không thể nào tin... Hắn không thể tin Ninh Tương Y lại từ chối hản như thế!
Chắc chắn là nàng ấy cũng có tình cảm với mình, chắc chắn! Chỉ là nàng ấy phải kìm nén, vì quan hệ huyết thống loạn luân, chắc chắn là như vậy!
"Y... Y Nhi..." Những sợi tóc đen óng tán loạn trên phản làm gương mặt của hắn càng thêm tái nhợt, hắn nhấc người dậy, lại dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói:
"Muội lừa huynh đúng không? Muội khác biệt với người thường như vậy mà, muội cũng sẽ để ý đến mấy thứ huyết thống này sao?"
Thấy Ninh Tương Y không đáp, dường như hắn muốn bắt lấy cơ hội, dùng hết sức đưa tay nằm lấy Ninh Tương Y! Ánh mắt hoảng loạn!
"Một lát nữa huynh phải về cung ngay... Mẫu hậu ép huynh thành thân! Huynh không muốn... chỉ cần, chỉ cần muội nói một câu thì huynh sẽ không thành thân nữa! Huynh sẽ mãi mãi chờ muội! Đến lúc huynh trở thành hoàng để là chúng ta có thể ở bên nhau!”
Hắn nói rất nhanh, nắm chặt lấy nàng, màu đỏ trong mắt rút đi, run rẩy buồn bã nói:
"Nói với huynh được không?... Nói muội không phải hoàn toàn không có cảm giác với huynh! Huynh cảm nhận được, trong lòng muội, huynh là khác biệt! Muội đối với huynh là khác biệt!”.
Ninh Tương Y hít một hơi sâu, khép mi lại, sau đó buộc mình phải tàn nhẫn, từ từ tách ngón tay của hắn ra, khẽ thở dài:
"Thái tử ca ca, không hồi cung sẽ trễ... việc kết hôn.” Nàng mỉm cười: “Hoàng muội chúc huynh... sớm sinh quý tử, tạm biệt”
Nói xong nàng dùng khinh công nhảy ra ngoài từ cửa sổ!
Nàng giống như một cây đao cứng, khiến cho Ninh Giác cảm thấy toàn thân như bị cây đao này đâm xuyên, đau đứt ruột đứt gan, từ tim đau lan ra toàn thân! Đau đến nỗi hắn không thở nổi!
Đó là lần đầu tiên hẳn khát khao! Khát khao người yêu như vậy... Khao khát nàng đáp lại một chút một chút như vậy, chỉ cần nàng do dự một chút cũng đủ rồi... Hắn vẫn còn có thể tự lừa mình, vẫn còn hi vọng
Vẫn còn hi vọng....
Hắn ngửa mặt nằm trên phản, dường như đã mất đi ý thức, dường như đã mất đi linh hồn và sắc màu, cả người đều trở nên tái nhợt... Lời nói cuối cùng của Ninh Tương Y, từng câu từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tại hắn...
Hết lần này đến lần khác...
Nàng chúc hẳn sớm sinh quý tử...
Ha ha ha... ha ha ha ha!
Sớm sinh quý tử!
Sau khi nhận được tin tức, Ninh Úc lập rời khỏi đó ngay!
Ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua ánh mắt thấp thoáng lo lắng của
hoàng hậu, cười lạnh lùng một cái, bọn họ nhiều người đợi ở đây như vậy mà Ninh Giác lại tới nhà hắn? Thật thú vị!
Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng dậy nói với hoàng hậu có việc phải đi trước thì có một giọng nói từ xa truyền tới:
"Thái tử đến..."
Nhanh như vậy ngược lại khiến cho Ninh Úc hơi ngạc nhiên... Hắn nghĩ một lúc rồi ngồi xuống. Còn đám gia quyến nữ đã ngồi kín chỗ đợi đến phát lo thì lũ lượt nghiêng đầu nhìn lại. Một lúc sau, chỉ thấy một bóng người màu xanh nhạt loạng choạng đi tới, hắn đi rất vội, nhưng tóc bay toán loạn, bộ dạng say xỉn.
"Giác Nhi!"
Hoàng hậu giật mình thốt lên, từ trên ghế phượng vội vàng đi xuống.
Không còn nguyên nhân nào khác, bà ta chưa từng thấy Ninh Gic suy sụp như lúc này!
Mái tóc đen nhánh của hắn vắt trên đầu vai, hai mắt mê man, khóe miệng mang theo nụ cười châm biếm, hắn vốn là một người ôn hòa, thận trọng. Vậy mà lúc này đây trông lại tự do phóng khoáng như vậy, trong sự chán chường ấy, lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Nhưng mà hắn không hề vui, mặc dù hắn không khóc nhưng vẻ đau thương thống khổ đó lại dày đặc như có thể thấy được.
“Ưm... Mẫu hậu?”
Ninh Giác giơ bình rượu lên nheo mắt nhìn, cố gắng nhìn rõ người đang đi tới, trên khuôn mặt trắng như ngọc kia hoàn toàn là vẻ mặt của người say rượu, hai mắt ngấn nước, cười lên một cái xinh đẹp rung động lòng người.
"Mẫu hậu... Người đang tuyển phi tử cho con sao?”
Hắn nói một câu khiến cho không ít quý nữ đang ở đây phải đỏ mặt...
Vốn dĩ họ nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Giác thì đều rất kinh ngạc, có chút không đồng ý, nhưng người đẹp chính là người đẹp, nhìn qua dáng vẻ say rượu của hắn còn có sức sống, lay động lòng người hơn so với bộ dạng ôn hòa mà xa cách ngày thường, khiến cho kẻ khác phải nhìn không chớp mắt.
Trong lòng các quý nữ có chút rạo rực... Bây giờ thái tử nắm vững Đông cung, chỉ cần không có sai phạm thì thêm mấy năm nữa là không ai có thể lay chuyển địa vị của hắn, cho nên gả cho hắn, chính là bước một chân lên ngôi vị hoàng hậu!
Bởi vậy lời của Ninh Giác khiến cho các nàng ai nấy đều đỏ mặt xấu hổ, đồng thời ưỡn ngực thẳng lưng, phô bày ra mặt đẹp nhất của mình.
Tiếc là, bây giờ Ninh Giác chẳng nhìn được cái gì, chẳng nghe được điều gì, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một việc, chỉ có một câu...
Chính là Ninh Tương Y chúc hắn sớm sinh quý tử... Ha ha ha, sớm sinh quý tử!
Hoàng hậu ngẩn người, vội nói: “"Đừng làm loạn nữa, mau ngồi xuống đi!" Nói xong, liền gọi người tới đỡ.
Yến tiệc được tổ chức bên trong đại điện, nhóm quý nữ ngồi bên trái, còn nhóm hoàng tử cùng một vài con cháu nhà quyền quý ngồi bên phải, chỗ ngồi của Ninh Giác đương nhiên là ở vị trí cao nhất bên phải, hoàn toàn không cần dẫn đường.
Ninh Giác ngửa đầu uống ực một hớp rượu, liếc mắt thấy chỗ của mình ở cạnh Ninh Úc, cười lạnh lùng.
Không chờ người tới đỡ, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ ngồi dành cho nam, Ninh Úc dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn không đi tới chỗ ngồi của mình mà nằm sấp lên bàn trà của mình, ngửa đầu uống thêm một hớp rượu, sau đó ghé đến rất gần, thấp giọng nói với Ninh Úc:
“Ngươi biết không?.. Ta thất bại rồi!"
Lời của hắn khiến cho con ngươi Ninh Úc co lại, hai mắt nheo lại, che giấu nội tâm rối loạn! Thất bại rồi? Hắn thổ lộ với hoàng tỷ rồi sao?!
Nhưng Ninh Giác hoàn toàn không cảm nhận được sự chấn động của hắn, dưới làn tóc đen, đôi mắt hắn vô cùng ảm đạm, nhìn Ninh Úc rồi cười một tiếng, dường như đang cười nhạo hắn.
"Nàng ấy nói... Không chấp nhận việc làm trái luân thường đạo lý, ta không được... Ngươi cũng không được! Ha ha ha ha.”
"Giác Nhi!"
Hoàng hậu có chút nôn nóng, vội vàng tiến lên mấy bước, gọi một tiếng, đồng thời ra hiệu cho cung nhân bên cạnh nhanh chóng tới đỡ hắn để tránh hắn lại gây thêm chuyện.
Ninh Giác bị bà ta gọi một tiếng thì dường như đã lấy lại tinh thần, hắn hoang mang quay đầu lại, đẩy cung nhân ra, đi thêm vài bước, đứng ở giữa đại sảnh.
Đại điện trang hoàng lộng lấy làm nổi bật lên hắn đang mặc y phục xanh nhạt giống như một tiên nhân, chỉ là sâu trong đáy mắt có nét buồn sầu, cố chấp, không ai có thể tìm ra.
"Giác Nhi... Con say rồi!”
Hoàng hậu đau lòng nhức óc lắc đầu, đột nhiên có chút hối hận khi để hắn đi tìm Ninh Tương Y.
Bộ dáng của hắn hôm nay cũng không thể nào tuyển phi được, Hoàng hậu thở dài.
"Thôi, người đâu, thái tử say rượu, đưa ngài về thiên điện nghỉ ngơi.”
Ninh Giác nghe vậy liền vung tay. Cũng không cười, đứng bất động, đứng sững giữa đại điện, đột nhiên. Cảm giác mơ màng trong mắt hắn dần rút đi, chỉ còn lại lạnh lùng và đau khổ.
"Con đâu có say... Những người này... Mẫu hậu muốn con lấy ai?”
Hắn đảo mắt một vòng, giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang khắp đại điện.
Ai cũng được, dù sao cũng không phải nàng, nàng cũng sẽ không quan tâm! Tất cả người trong đại điện đều im lặng, như thể đã kinh ngạc tới ngây người, đủ loại ánh mắt nhìn lên người Ninh Giác, Thái tử hôm nay rốt cuộc bị sao vậy, sao lại thay đổi tính tình thất thường, lạ lùng đây?
Không thấy ai trả lời, mặt hắn tái nhợt, cười một tiếng:
"Hay là, ai muốn được gả cho ta?”
Hoàng hậu sững người tại chỗ, nửa ngày sau mới thốt ra câu: "Hoang đường!”
Nhưng bà ta vẫn không nói lời nào, lúc này, một cô gái đột nhiên đứng dậy!
Nàng ta bước ra mấy bước, cúi đầu, lấy túi thơm mang theo bên mình xuống, khẽ nói:
"Thần nữ Diệp Thị, tham kiến thái tử!"
Nói xong, cẩn thận giơ túi thơm lên, hai gò má đỏ ứng, nhưng giọng lại rành rọt đến lạ:
"Túi thơm này đựng hương liệu có tác dụng làm tỉnh táo... Mong thái tử không chê!"
Không ít người hít một hơi lạnh, đây là tự tiến cử sao? Bọn họ chưa từng thấy ai dám chủ động như Diệp Khuynh Vãn bao giờ!
Nhưng càng khiến mọi người không ngờ đến chính là Ninh Giác cầm lấy túi thơm, quan sát một chút rồi chậm rãi cười, nụ cười này của hắn cực kỳ khêu gợi, dường như muốn khiến người nhìn ngây ngất.
"Nàng muốn gả cho ta?”
Giọng hắn trầm thấp ấm áp khiến cho Diệp Khuynh Vãn đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu!
Bộ dạng này của nàng ta, chẳng hiểu tại sao, lại làm cho Ninh Giác cười khổ một cái, hẳn quay người nhìn Hoàng hậu:
Mẫu hậu... cô gái này được không? Hành động này khiến cho Diệp Khuynh Vãn thẹn đỏ cả người! Mặt nóng bừng, cảm nhận được sự nhục nhã.
Nhưng nàng ta đã cắn răng đi bước này, không thể quay đầu được nữa!
Hoàng hậu vội vàng tiến lên, ngăn ở giữa hai người, mặt lạnh lùng nói với công nhân:
"Thái tử say rồi, đưa ngài về cung nghỉ ngơi!”
Cung nhân lại tiến lên đỡ Ninh Giác lần nữa, còn Ninh Giác lại thấp giọng cười, hắn cười ha hả đến nỗi gập cả lưng xuống hai tay chống gối! Chỉ là nụ cười này càng thêm đau khổ, càng thêm trống rỗng, cuối cùng lại có chút điên cuồng!
“Giác Nhi...”
"Mẫu hậu!" Ninh Giác ngắt lời bà ta, từ từ đứng thẳng người lên, chỉ vào Diệp Khuynh Vãn, giọng khẽ khàng mà rất túy ý:
“Nếu nàng ta đã muốn gả cho con, vậy thì... chọn nàng ta đi”
Nói xong, không cần người tới đỡ, hắn bước nhanh rời khỏi, giống như chưa từng say...
Để lại đây lời bàn tán xôn xao!
Cứ quyết định như vậy? Thế này... cũng quá tùy ý rồi...
Có một vài người thầm hận Diệp Khuynh Vãn thật thủ đoạn, thật can đảm! Nàng ta cũng thật mạo hiểm, nếu cuối cùng thái tử không muốn nàng ta, xem nàng ta giải quyết ra sao!
Mà tim Diệp Khuynh Vãn cũng đang đập bình bịch! Nàng ta thật sự không dám nghĩ, nàng ta dễ dàng được Ninh Giác chọn như vậy! Nàng ta sẽ trở thành thái tử phi, nàng ta là thái tử phi!
Mà người ở chỗ này đều có suy nghĩ khác nhau nhưng yến hội vẫn phải tiếp tục. Vẫn còn mấy vị hoàng tử ở độ tuổi tương đối vừa vặn, không làm thái tử phi được thì vẫn có thể làm hoàng tử phi được.
Còn mấy câu cuối cùng đó của Ninh Giác cũng khiến cho Ninh Úc hoảng hốt. Trong lúc nhất thời cũng không vội trở về, hắn phải suy nghĩ thật kĩ xem Ninh Giác có ý gì.
Hằn... Bày tỏ nỗi lòng, nhưng hoàng tỷ từ chối?
Ninh Úc bất giác có chút hoảng hốt, cũng không để ý đến những người khác, cứ uống rượu hết chén này đến chén khác, có hơi thấp thỏm không yên.
Hắn nhớ tới câu cuối cùng mà Ninh Giác nói với hắn. “Nàng nói...
Không chấp nhận chuyện loạn luân như vậy, ta không được... Ngươi cũng không được!"
Mấy chữ này, khiến trái tim hắn lạnh đi...
Bây giờ... Tâm tình của hoàng tỷ là như thế nào? Nàng sẽ từ chối Ninh Giác, như vậy... Nàng cũng sẽ từ chối người thân là hắn ư?
Trái tim dần dần chìm xuống, hắn không chỉ là đệ đệ của nàng, mà trong mắt nàng... hắn càng giống như một đứa nhóc được một tay nàng nuôi lớn, nếu như Ninh Giác không được, thì hắn...
Ninh Úc lại không kìm được mà uống thêm mấy chén. Lúc tâm trạng nóng nảy, hắn hoàn toàn không để ý yến hội đang nóng dần lên, không ít hoàng tử và tiểu thư con nhà quan đang thận trọng trò chuyện với nhau, hiển nhiên loại yến hội này khiến cho bọn họ cẩn trọng, nhưng nhiều hơn cả là kích động nôn nóng.
"Người không sao chứ?”
Một người đi tới trước mặt Ninh Úc, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt nữ nhân vô cùng xinh đẹp, xem ra tính cách hắn là tương đối dịu dàng.
Nhưng lúc này tâm trí Ninh Úc có hơi không tập trung, làm gì còn tâm trạng phản ứng lại nàng ta? Bèn cúi đầu xuống, tiếp tục uống rượu, nhưng không nói lời nào.
Cô gái nọ thấy hắn như vậy thì cũng không nhiều lời mà ngồi xuống bên cạnh hằn rồi nhẹ nhàng nói.
"Thần là con gái của nhà họ Tần... Vấn an cửu điện hạ.”
Nhà họ Tần, trong một chớp mắt, Ninh Úc nghĩ đến Ung Quốc Công, hån đây chính là con gái nhỏ Tân Khả Nhi của ông ta?
Tần Khả Nhi mỉm cười với hẳn: "Sao lại rầu rĩ không vui?”
Ninh Úc nheo mắt quan sát nàng ta một chút: "Nếu đã biết thì mong Tân cô nương hãy đi đi."
Hắn thẳng thắn quá làm khuôn mặt Tần Khả Nhi trắng bệch, cảm thấy rất nhục nhã! Nàng ta vốn định rời đi ngay lập tức, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại nén lửa giận nói khẽ với hắn một câu:
"Gia phụ cho mời, mong rằng cửu điện hạ sẽ không từ chối.”
Nói xong, nàng ta rời đi. Dù sao nàng ta cũng là tài nữ đệ nhất kinh thành, đây cũng là lần đầu tiên muối mặt như thế này.
Đáng tiếc, nếu là ngày thường thì còn không sao, nhưng lúc này nàng ta nói mấy lời đó, Ninh Úc không hề nghe lọt tai.
Mà bên trong một gian phòng mờ tối khác, Ninh Giác đang nằm trên giường, sợi tóc lộn xộn khêu gợi, sắc mặt cũng tái nhợt, hắn nhắm mắt lại, chỉ nhìn vẻ ngoài của hắn thì đẹp đẽ không khác gì một tiên nhân đang say ngủ.
Lúc này có người tiến đến, quỳ một gối bên cạnh hắn.
"Điện hạ, xong rồi!”
Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy lại làm Ninh Giác mở to hai mắt, trong nháy mắt như có ánh sáng hiện lên, hẳn hơi mê mang chớp chớp mắt, nặng nề cười một tiếng.
"Tận mắt nhìn thấy chứ?”
Người kia cúi đầu nói: “Cửu điện hạ giống như bị chuyện gì đó làm nhiễu loạn tâm trí, cũng không để ý mà uống hết chén rượu đó."
Lúc này Ninh Giác mới cười cười, lại một lần nữa nhắm mắt lại. Ai có thể ngờ rằng tuy hẳn uống say nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để làm chuyện như vậy... hắn nhân lúc thì thầm nói chuyện với Ninh Úc thì bỏ độc vào chén rượu trước mặt Ninh Úc. Đáng thương cho Ninh Úc vẫn luôn cẩn thận, mỗi bầu rượu được đưa tới sẽ luôn thử độc, nhưng lần này Ninh Giác bỏ độc vào trong chén, rồi nói cho nhiều loạn tâm trí của Ninh Úc, lúc ấy mới khiến hắn bỏ quên phòng bị mà trúng chiêu.
Thủ hạ thực sự nghĩ mãi không ra, đó cũng không phải là kịch độc, tại sao lại phải tốn nhiều công sức như thế?
Còn Ninh Giác ngửa mặt nằm trên giường, hơi híp mắt, tựa như đang cười.
Ninh Tương Y từ chối hắn thì sao nào? Hắn vẫn có cơ hội! Chỉ là trong lúc đó, Ninh Úc cũng đừng mơ có được nàng!
Sau một lúc uống rượu xong, Ninh Úc chợt phát hiện ra có gì đó không đúng!
Thân thể của hắn càng ngày càng nóng, cảm giác này lại giống như hồi bé bị người khác cho uống xuân dược! Chỉ là thuốc này vô cùng mãnh liệt! Nếu không phải lý trí của hắn rất mạnh, thì sợ là đã mất mặt trước mắt mọi người!
Hắn đứng dậy, khuôn mặt ứng hồng không bình thường, hoàng hậu tới ân cần hỏi han.
"Cứu điện hạ làm sao vậy?”
Thần trí Ninh Úc không tỉnh táo lắm, cúi đầu nói: "Nhi thần, không uống được nữa! Xin cáo lui trước.”
Hoàng hậu thấy hơi kì lạ: “Ngươi như thế này sao bản cung có thể yên tâm được? Người đâu, tới đưa cửu điện hạ sang Thiên điện nghỉ ngơi." Ninh Úc há miệng muốn nói không cần, nhưng một cơ thể mềm mại của nữ nhân đã dán tới, nàng ta đỡ Ninh Úc đi ra ngoài, tay chân
Ninh Úc không có chút sức lực nào, không thể phản kháng nổi.
Còn hoàng hậu, mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ trong lòng bà ta đang lo lắng cho Ninh Giác... Vừa nãy trông hẳn rất đáng sợ. Hơn nữa... Bà ta nhìn Diệp Khuynh Vãn ngồi bên dưới, khẽ thở dài một hơi.
Giác Nhi sẽ lấy nàng ta thật sao?
Dù sao Diệp Khuynh Vãn cũng không tệ, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng tốt, gia thế thì lại càng không phải nói, nếu bọn chúng thành hôn, chỉ hi vọng Giác Nhi có thể hồi tâm chuyển ý... quên quả khứ kia đi..
Ninh Úc được đưa tới một gian phòng mờ tối, lúc này tất cả sức lực của hắn đều được dùng để khống chế bản thân, thế mà lại để một nữ tử tùy tiện sắp xếp!
Đây rốt cuộc là thuốc gì mà lại lợi hại như thế!
Nhưng ý chí của Ninh Úc vẫn còn, lúc này hắn chỉ cần không nghĩ tới những chuyện kia thì còn có thể áp chế được. Đúng lúc này, nữ tử ở bên cạnh hắn lại nói chuyện, một giọng nói quen thuộc truyền tới, suýt chút nữa khiến hắn không thể kìm chế nổi!
Bởi vì giọng nói của nàng ta, quá giống hoàng tỷ! "Ninh Úc... Chẳng lẽ chàng không muốn ta sao?”
Trong thiên điện mờ tối, một cô gái không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng lại có giọng nói giống như hoàng tỷ! Ninh Úc cố gắng mở mắt ra tự nói với mình, người đang cởi quần áo mình lúc này không phải là hoàng tỷ nhưng hắn dần dần không phản kháng nữa.
"Ninh Úc... Không phải chàng nói yêu ta sao? Yêu ta... thì phải thể hiện ra chứ!”
Cô gái giống như một liều xuân dược cực mạnh! Ninh Úc nghe vậy bỗng nhiên người đẩy ngã đối phương xuống giường! Hắn nằm sấp trên người nàng ta thở dốc, giọng nói của đối phương gần như trêu chọc hắn tới mức muốn phát điên!
Là hoàng tỷ sao?
Là nàng phải không... Nàng đang nằm dưới thân hắn để đòi hỏi!
Không... Không phải nàng!
Cô gái đó dùng giọng nói rất giống với Ninh Tương Y, mềm mại quyển rũ nói:
“Ninh Úc... Chàng còn đang do dự cái gì, hả?"
Chữ cuối cùng cao vút lên, giống như thổi bùng ngọn lửa dục vọng! Ninh Úc thở dốc, tay dùng sức xé toạc tất cả quần áo của nàng ta!
Đó là một thân thể nữ tính trưởng thành... Thế nhưng mà, không phải hoàng tỷ... Không phải nàng...
Hắn bỗng nhiên kẹp chặt lấy cổ của cô gái!
Lần này hắn dùng sức rất mạnh, khiến cô gái đó phải ôm lấy cánh tay hắn bằng cả hai tay, kinh hoàng nói trong đứt quãng:
"Ninh Úc... Ngươi, buông ra! Ngươi muốn giết ta sao!”
Giọng nói cực kì giống kia khiến Ninh Úc lẫn lộn, bàn tay lúc kẹp chặt, lúc nới lỏng!
Nửa thân dưới của hắn căng trướng tới mức muốn nứt ra! Hắn thậm chí còn có cảm giác muốn thỏa hiệp, quên đi thôi, bất kể có phải là hoàng tỷ hay không... Chí ít hắn sẽ không phải khó chịu như vậy!
Thế nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tương Y, đầu hắn lại tỉnh táo lại một chút!
Bàn tay bỗng dùng lực mạnh hơn, "rắc" một tiếng, nữ tử hoàn toàn tắt thở...
Làm xong tất cả, hắn vội vàng chạy ra khỏi Phượng Thế cung, hắn không thể ở lại chỗ này! Không thể!
Ninh Tương Y đầy một bụng suy tư, đi dạo bên ngoài một lúc lâu, chạng vạng tối mới chậm rãi trở lại Vương phủ. Mà khi nàng trở về, vẻ mặt của mọi người đều rất kì lạ.
"Sao thế?" Nhìn quản gia có vẻ muốn nói lại thôi, nàng không khỏi hỏi.
"Công chúa tới xem điện hạ một chút đi, ngài ấy.."
"Ninh Úc bị thương sao?” Ninh Tương Y giật mình, vội vàng chạy tới chỗ Ninh Úc. “Ôi ôi! Công chúa chờ đã! Điện hạ đang ở Khâu Thủy các của người!”
Ninh Tương Y sững sờ, mặc dù thấy hơi kì lạ nhưng vẫn vội vàng chạy về nơi ở của mình.
Ninh Giác nghe được tin Ninh Úc rời đi thì đầu tiên là hốt hoảng đứng dậy! Sau đó nghĩ tới điều gì... Hắn suy tư, chậm rãi ngồi xuống lại rồi cười lạnh lùng.
"Đi cũng tốt."
Nếu như Ninh Úc tùy tiện tìm một nữ nhân khác, mặc dù không có được như mong muốn nhưng cũng đủ rồi. Nếu như Ninh Úc về tìm Y Nhi... Với tính cách của Y Nhi thì hắn không chỉ không thể được như ý muốn mà Y Nhi cũng sẽ bắt đầu ghét hắn.
Còn hoàng hậu không khỏi giật mình khi nghe thấy cung nhân hồi bẩm nói Ninh Úc giết chết một cung nữ rồi xuất cung. Bà ta đến xem xét thi thể, phát hiện là một cung nhân trước kia không hiểu sao lại được Ninh Giác coi trọng, bây giờ lại chết ở đây, như vậy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Giác Nhi!
Trong lòng bà ta rất nghi ngờ, cuối cùng đi tới Đông cung của thái tử.
Lúc này đã chạng vạng tối, Ninh Giác đã thức dậy, ngồi trên giường uống canh giải rượu, nhìn thấy hoàng hậu đến mà không đứng dậy cũng không hành lễ, thậm chí mắt còn không thèm liếc bà ta một cái.
Vẻ mặt hoàng hậu có hơi nghiêm túc, cho người hầu lui hết, đi tới.
"Giác Nhi..."
Bà ta muốn nói lại thôi: “Con muốn cưới con gái của nhà họ Diệp thật hay sao?”
Ninh Giác cúi đầu, rũ mi mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng tiếp tục uống một ngụm canh.
"Không phải mẫu hậu nói nàng ta là đối tượng liên hôn thích hợp nhất sao?”
"Đúng là thế.” Hoàng hậu sợ hắn đột nhiên đổi ý thôi.
Bà ta ngồi xuống bên cạnh Ninh Giác, biết rõ không nên hỏi, nhưng lại không thể không hỏi.
"Hôm nay... Y Nhi nói như vậy?”
Đột nhiên nghe tới tên của Ninh Tương Y, bàn tay Ninh Giác siết chặt lại! Những đốt ngón tay nắm lấy bát sứ trở nên trắng bệch, mặt cũng càng tái nhợt!
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát canh giải rượu! Cơn đau nhức đến ngạt thở khiến cả người hắn tế dại, hån ngồi lặng thật lâu mới bình phục lại, cuối cùng hơi run rẩy nói một câu.
"Nàng ấy chúc con sớm sinh quý tử”
Lúc nói những lời này, có vẻ như hắn đang cười, thế như cái bát kia dường như sắp bị hắn bóp nát! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bất an của hoàng hậu, nói khẽ.
"Mẫu hậu đã sớm biết kết quả là như vậy đúng không?" Nhưng vẫn giật dây để hắn đi, chẳng qua là để hắn có thể nhìn rõ hiện thực thôi.
Hoàng hậu bị hắn nói như vậy, gương mặt trắng bệch: “Mẫu hậu... Cũng chỉ là vì tốt cho con.”
“Vì con?” Ninh Giác cười, nhẹ nhàng đặt bát sứ lên bàn trà bên cạnh giường, lặp lại mấy chữ này: “Vì con. Đúng thế. Các người cũng là vì con, vẫn luôn là vì con...”
Đột nhiên hắn đánh tay lật đổ cả bàn trà! Chỉ nghe "rầm" một tiếng, ấm chén nát bét, hành động đột ngột của hắn làm cho hoàng hậu giật nảy mình, đứng lên, vừa muốn nói gì, lại đụng phải ánh mắt đáng sợ kia của Ninh Giác, bà ta không nói nổi một chữ.
"Mẫu hậu!" Hắn gọi một tiếng đau sâu sắc, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang cười nhạo.
"Các người luôn mồm vì con. Nhưng rốt cuộc các người có biết con muốn gì không?” Hắn nhìn lòng bàn tay của mình một chút, ban ngày, cái tay này còn vuốt ve bờ môi của Ninh Tương Y, sờ lấy gương mặt của nàng, thế nhưng cũng chỉ đến mức ấy!
Hắn nhắm mắt lại, đau đớn bị thương không cùng!
"Thứ con muốn! Từ đầu đến cuối chỉ có Ninh Tương Y!”
Hoàng hậu bị hẳn hét vào mặt như vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại. Xưa nay Ninh Giác chưa từng như thế, hắn luôn kiên Đột nhiên nghe tới tên của Ninh Tương Y, bàn tay Ninh Giác siết chặt lại! Những đốt ngón tay nắm lấy bát sứ trở nên trắng bệch, mặt cũng càng tái nhợt!
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát canh giải rượu! Cơn đau nhức đến ngạt thở khiến cả người hắn tê dại, hẳn ngồi lặng thật lâu mới bình phục lại, cuối cùng hơi run rẩy nói một câu.
"Nàng ấy chúc con sớm sinh quý tử.”
Lúc nói những lời này, có vẻ như hắn đang cười, thế như cái bát kia dường như sắp bị hắn bóp nát! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bất an của hoàng hậu, nói khẽ.
"Mẫu hậu đã sớm biết kết quả là như vậy đúng không?” Nhưng vẫn giật dây để hắn đi, chẳng qua là để hắn có thể nhìn rõ hiện thực thôi.
Hoàng hậu bị hắn nói như vậy, gương mặt trắng bệch: “Mẫu hậu... Cũng chỉ là vì tốt cho con.”
“Vì con?” Ninh Giác cười, nhẹ nhàng đặt bát sứ lên bàn trà bên cạnh giường, lặp lại mấy chữ này: “Vì con... Đúng thế... Các người cũng là vì con, vẫn luôn là vì con...”
Đột nhiên hắn đánh tay lật đổ cả bàn trà! Chỉ nghe "rầm" một tiếng, ấm chén nát bét, hành động đột ngột của hắn làm cho hoàng hậu giật nảy mình, đứng lên, vừa muốn nói gì, lại đụng phải ánh mắt đáng sợ kia của Ninh Giác, bà ta không nói nổi một chữ.
"Mẫu hậu!" Hắn gọi một tiếng đau sâu sắc, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang cười nhạo.
"Các người luôn mồm vì con. Nhưng rốt cuộc các người có biết con muốn gì không?” Hắn nhìn lòng bàn tay của mình một chút, ban ngày, cái tay này còn vuốt ve bờ môi của Ninh Tương Y, sờ lấy gương mặt của nàng, thế nhưng cũng chỉ đến mức ấy!
Hắn nhắm mắt lại, đau đớn bi thương không cùng!
"Thứ con muốn! Từ đầu đến cuối chỉ có Ninh Tương Y!”
Hoàng hậu bị hắn hét vào mặt như vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa
hoàn hồn lại. Xưa nay Ninh Giác chưa từng như thế, hắn luôn kiên cường, dịu dàng, gánh vác tất cả hi vọng của mọi người, chưa từng nói một tiếng khổ, kêu một tiếng mệt mỏi! Thế nhưng vào lúc này... Hắn lại vì một người mà hét vào mặt bà ta để lên án!
Lần đầu tiên hắn khao khát một người mà lại gian khổ như thế, không có được sự ủng hộ của bất cứ người nào.
Hoàng hậu không khỏi đau lòng, rốt cuộc vẫn là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống, mẹ con đồng lòng, nỗi thống khổ ấy bà ta cũng có thể cảm nhận được...
Bà ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh, kéo tay hắn nhẹ nhàng nói:
"Con trai.. Thứ con muốn... Ta biết rồi.”
Ninh Giác bật cười. Biết thì sao, mà không biết thì sao?
Nhưng vẻ mặt hoàng hậu cũng rất nghiêm túc: "Ta sẽ giúp con... Con, chỉ cần cố gắng trở thành hoàng đế, ta sẽ giúp con, một ngày nào đó, ta sẽ để Ninh Tương Y, trở thành nữ nhân của con!”
Ninh Giác hơi ngạc nhiên nhìn bà ta, loại chuyện vi phạm đạo đức này mà mẫu hậu lại nói bà đồng ý giúp hắn?!
Hoàng hậu thở dài một hơi, lại nói: “Chỉ hi vọng con có thể cố gắng, con chỉ cần biết rằng, chỉ có trở thành hoàng để mới có thể có được tất cả những gì mình muốn! Con chỉ cần biết như vậy thôi."
Ninh Giác nhắm chặt mắt lại.
"Mẫu hậu, con biết rồi.”
Khi Ninh Tương Y vội vã chạy tới sân viện của mình thì thấy Ninh Úc đang ngâm mình trong hồ nước nóng, vẻ mặt đau khổ!
Nàng nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như không phải chuyện lớn gì?
Nàng rón rén tới gần, lúc chỉ còn cách Ninh Úc năm mét, hắn đột nhiên mở mắt!
Nói thế nào nhỉ... Đó là một đôi mắt không khác gì thú bị dồn vào đường cùng, toàn là tơ máu!
"Đệ sao rồi?!" Ninh Tương Y giật nảy mình, mấy bước đã chạy tới bên cạnh Ninh Úc, vừa định sờ lên trán của hắn, Ninh Úc đã thấp giọng hét một tiếng!
"Đừng nhúc nhích!”
Tay Ninh Tương Y cứng đờ, nghi hoặc nhìn lại thì thấy hắn nhìn mình chằm chằm, cái loại cảm giác này. Giống như bị một con thú dữ nào đó chọn làm con mồi! Sắp bị ăn sạch!
Ninh Tương Y cảm thấy có hơi không yên lòng: “Rốt cuộc là đệ bị làm sao?”
Ninh Úc nhìn nàng một cái, lại một lần nữa nhắm mắt lại, giọng nói của hắn đã khàn khàn, thấp giọng nói: “Không sao cả. Đệ trúng mị dược, lát nữa... Lát nữa sẽ ổn thôi!”
Mị dược? Ninh Tương Y kinh ngạc nhíu mày, bữa tiệc trong cung này còn có cả mị dược?
Nàng vội vàng tìm kiếm trong không gian của mình, lại chỉ thấy mỗi Thanh Độc đan, nàng lấy ra một viên, cúi người xuống đút cho hắn.
"Mặc dù không biết có dùng được không, nhưng đệ uống một viên trước đi."
Nàng đột nhiên tới gần, hương thơm đặc biệt trên cơ thể bị Ninh Úc đang nhạy cảm ngửi thấy được! Dưới nước, tay của hắn siết chặt, trán gồ lên gân xanh!
Thấy Ninh Úc ngậm chặt miệng không chịu há ra, Ninh Tương Y hơi sốt ruột, một tay nàng nắm lấy cằm của hắn để ép hắn ngẩng đầu, một tay nhét viên thuốc vào!
Ninh Úc nhiên mở mắt ra dọa nàng giật nảy mình!
Ánh mắt hắn như ngọn lửa nóng rực, tham lam rơi vào trên thân thể nàng, rất muốn... Thật muốn nàng... Muốn túm nàng vào trong nước, xé rách quần áo của nàng!
Ninh Tương Y bị hắn nhìn đến sững sờ, chờ tới khi lấy lại tình thần thì viên thuốc trong tay đã bị hắn ngậm lấy, nhưng như thể vẫn chưa đủ, hắn còn liếm láp đầu ngón tay của nàng, loại cảm giác triền miền ấy khiến nàng giật mình, lập tức rụt tay lại! Ý chí của Ninh Úc suýt chút nữa đã biến mất hoàn toàn, thế nhưng nhìn dáng vẻ Ninh Tương Y bị sợ hãi như vậy thì chút lý trí còn sót lại của hắn cũng coi như không để hắn quên được, có chuyện, bây giờ không thể làm!
Bây giờ chỉ hơi liếm như vậy thôi đã khiến nàng sợ hãi. Nếu hẳn thực sự không thể kìm chế được mà làm gì đó với nàng, làm cho nàng phát hiện ra thứ tình cảm dị dạng này thì nàng sẽ chỉ càng ghét hắn thêm!
Ninh Úc thở dốc, thấp giọng nói:
"Xin lỗi... Hoàng tỷ Đệ, không cố ý... Chẳng qua hắn không nhịn được thôi..
Dù sao thì Ninh Tương Y cũng chưa quên mất Ninh Úc đang trúng mị dược, cho nên hắn có hành động như vậy đối với mình cũng chỉ vì tác dụng của thuốc mà thôi, có lẽ là chuyện buổi sáng khiến thần kinh của nàng quá căng thẳng, nên mới phản ứng mạnh như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng thở ra, hỏi:
"Thế nào rồi? Thuốc này có hiệu quả không?”
Viên thuốc đi vào như đá ném vào biển rộng. Ninh Úc muốn nói đã tốt hơn rồi nhưng nhìn thấy Ninh Tương Y quỳ gối bên cạnh ao nhìn mình tha thiết, con ngươi sáng trong như nước và cái miệng nhỏ hơi hé ra đều đang quyến rũ hắn.