“Thường Hỉ, có chuyện gì vậy?” Ninh Tương Y đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi.
Ninh Kham cũng đã định thần lại được, trầm giọng hỏi: “Đúng vậy?, lão tử ngươi bị sao vậy? Sao lại quỳ xuống?”
Nghe thấy tiếng của Hoàng đế và công chúa hỏi mình, Thường Hỉ rất muốn khóc, trước đây hắn lúc nào cũng hùng hồn, uy nghiêm, lạnh lùng nhưng lúc này lại không nói được lời nào.
Trong đầu hắn chỉ có bát canh độc và Ninh Tương Y!
Những người trong phòng nhìn thấy Thường Hỉ quỳ xuống, bọn họ cũng như bị đứng hình, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Hoàng đế rất bình tĩnh, không giống như tức giận, bọn họ yên lặng bất động, nhưng bầu không khí trong phòng lại trở nên rất xa lạ, khiến Thường Hỉ trên trán toát mồ hôi lạnh!
“Hạ thần… hạ thần… có chút không khỏe.”
Thường Hỉ nói lời này, Hoàng đế sắc mặt dịu đi rất nhiều, “Nếu không khỏe, ngươi có thể đi xuống. Không cần chờ ở đây.”
Mặc dù khi hoàng đế nói như vậy, nhưng Thường Hỉ vẫn không nhúc nhích rời đi, Ninh Tương Y nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng đế hỏi:
“Phụ Hoàng, người nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Sao tối nay hai người lại lại kỳ quái như vậy?”
Ninh Kham khẽ nháy mắt ra hiệu với Thường Hỉ ý bảo hắn mau đi, sau đó nói với Ninh Tương Y, “Không sao đâu, Thường Hỉ đã lớn tuổi rồi. Hôm qua ta có mắng hắn nên hắn cảm thấy thật không tốt…”
“Thật sao?” Ninh Tương Y tỏ ý nghi ngờ, nhưng nhìn bóng lưng rời đi của Thường Hỉ, thật sự là đang run lên, có lẽ thật sự là Thường Hỉ có chuyện.
Ninh Kham nhanh chóng đổi chủ đề nói: “Còn ngươi, hôm qua đi đâu vậy?”
Ninh Tương Y không nghĩ nhiều, “Ngày hôm qua ta cùng Thái tử đến xưởng đóng thuyền..”
Nhìn sắc mặt của Hoàng đế đột nhiên chìm xuống, Ninh Tương Y còn tưởng rằng hắn đã biết chuyện say rượu của mình, nên lè lưỡi nói, “Đều là bạn cũ, vậy ta uống thêm vài ly đi, ta không cố ý say.”
“Ngươi là nữ nhi, ngươi đến xưởng đóng thuyền làm gì? Chẳng lẽ Thái tử vẫn muốn công chúa giúp hắn đóng thuyền sao?”
“Không phải …” Ninh Tương Y có chút rối rắm. “Nguyên nhân là Thái tử ca ca chỉ hỏi ta mấy câu. Còn là ta tự mình thích đến đó”
Nhìn sắc mặt của Hoàng đế vẫn xấu như vậy, Ninh Tương Y không khỏi nói thật, “Ô… cũng không có gì to tát, ta đến xưởng đóng thuyền, là bởi vì, là bởi vì…”
“Vì cái gì?” Ninh Kham nghiêm túc hỏi.
Ninh Tương Y chớp mắt, hướng về phía Ninh Kham, thẳng thừng nói.
“… Lúc trước không phải ta muốn tặng cho Người một chiếc thuyền rồng siêu sang trọng sao làm quà sinh nhật sao?… hừ, tuy rằng sau này bị ta cho nổ tung, nhưng mà cách làm vẫn là ở trong đầu ta!
Vì vậy, ta muốn nhân cơ hội này để làm một chiếc thuyền rồng lớn khác cho Người! Bây giờ hai bên kênh rạch trù phú, đường thủy đã thuận lợi, ta muốn người du ngoạn về phương Nam trên chiếc thuyền hoành tráng nhất do ta tặng, thật vui và hứng thú phải không?”
Ninh Kham sững sờ, thật sự không ngờ ngày hôm qua Ninh Tương Y đến xưởng đóng thuyền vì chuyện này.
Ninh Tương Y lại nói: “Phụ hoàng, người cũng nên thư giãn, nghỉ ngơi cho tốt đi. Người nên biết rằng người có thể ra ngoài, đi bộ nhiều hơn để nâng cao thể trạng. Người xem, ta đang dồn hết tâm can cho Đại Dục vì đất nước này mỗi ngày đều vất vả, làm nữ nhi của người ta cảm thấy vô cùng xót xa. … Người có thể vì đứa con như ta sẵn sàng gác lại chuyện chính sự mà trở thành một phú ông Giang Nam có thể một lần thư thái mà du ngoạn Giang Nam hay không?”
Đây là điều mà Ninh Tương Y đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua, bản thân nàng cũng cảm thấy rất đau khổ về con thuyền đó, nên nàng quyết tâm đóng một con thuyền khác để bù đắp cho Phụ hoàng!
Nhưng nghe những gì nàng nói, Ninh Kham lại không có phản ứng gì, điều này thật sự rất kỳ lạ …
Nàng cũng cảm nhận được Ninh Kham bây giờ khó chịu như thế nào.
Ninh Tương Y chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn khuôn mặt hoàng đế. Khát nước liền liếc qua sắc mặt của người, bưng chén canh định lén uống, ngay lúc nó bỗng nhiên nghe Ninh Kham quát to một tiếng.
“Đừng uống!”
“Có chuyện gì vậy?” Ninh Tương Y kỳ lạ nhìn hoàng đế, ánh mắt của nàng khiến Ninh Kham cảm thấy có lỗi,Y Nhi là một đứa trẻ thông minh như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ nghi ngờ hắn ta, nếu nàng biết trong canh này hắn hạ độc nàng thì không biết nàng sẽ đau khổ như thế nào?”
“Canh nguội rồi, đổi bát đi.” Ninh Kham kiên quyết nói, “ Người đâu, làm một phần ngọc dung bách hợp canh khác tới đây”
Sau đó, hắn lo lắng nhìn bát canh trong tay Ninh tương Y “Ngươi không phải thích nhất uống ngọc vinh bách hợp canh hay sao? Chờ một chút đi…”
Một khắc này, hắn vậy mà là thực lòng chờ đợi Ninh Tương Y cầm chén buông xuống.
Nhưng là Ninh Tương Y lại không lắm để ý phất phất tay, “Không có việc gì, không cần như vậy phiền phức.”
Nói xong liền đưa chén canh lên miệng!
“Rầm” Cánh cửa đột nhiên bị mở ra! Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Úc đang thở hồng hộc đứng ngoài cửa, hắn nhìn Ninh Tương Y đang chuẩn bị uống chén canh trên tay, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp dùng khinh công giằng lấy bát canh kia.
“Hoàng tỷ!”
Lúc này, vài cung nhân cũng gấp gấp chạy vào, bọn hắn muốn ngăn Ninh Úc lại, nhưng là không thể ngăn kịp, thế là vừa tiến đến liền quỳ xuống hô:
” Hoàng Thượng tha tội”.
Ninh Kham mặt một chút liền trầm xuống, “Ninh Úc, ngươi dám làm càn!”
Hắn vậy mà dám xông vào nơi đây, quả thực là không có coi vị hoàng đế này trong mắt ra gì!
Ninh Úc thấy Ninh Tương Y vẫn bình an vô sự, nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, sau đó đôi mắt tinh tường, sắc như dao của hắn, không hề chớp mắt nhìn Hoàng đế, cuối cùng cũng thốt lên:
“Là Nhi thân thất lễ, xin phụ hoàng không nên tức giận, Nhi thần là thật có việc gấp nên muốn gặp phụ hoàng, về phần chén canh này…”.
Hắn nhìn hoàng tỷ một cái, vẫn thấy nàng tỉnh táo, không khỏi cười một tiếng, “Hoàng tỷ tỷ không ngại thưởng cho ta chén canh này đúng không?”
Lúc này, Ninh Tương Y cũng ý thức được chén canh này dường như có vấn đề, nàng hai mắt nặng nề nhìn Ninh Kham một chút, chẳng biết tại sao, ánh mắt nàng khiến Ninh Kham vậy mà cảm thấy như thế kinh hãi, mà lại rất đau lòng, bởi vì Ninh Tương Y xưa nay chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Hắn áy náy chột dạ một chút biến thành phẫn nộ, “Ninh Úc, chẳng lẽ ngươi hoài nghi trẫm hạ độc Y Nhi hay sao?”
Ninh Úc không nói gì, chỉ là bưng bát, lạnh lùng nhìn Hoàng đế một chút, “Làm sao lại như vậy? Nhi thần làm sao lại hoài nghi phụ hoàng được cơ chứ? Nếu như phụ hoàng không tin, như vậy, Nhi thần uống chén canh này được chứ?”
“Làm càn!” Ninh Kham giận tím mặt, Ninh Úc, hắn muốn uống thật so? Hắn uống bát canh này nhất định sẽ chết, Y Nhi sau này sẽ coi người cha như hắn ra sao?
“Ngươi, tới đây!” Hoàng đế tùy tiện chỉ một người, “Ngươi đi uống chén canh kia cho ta!”
Người kia giật nảy mình, có chút lo lắng nhìn Ninh Úc một chút, sau đó đưa tay đón lấy bát canh trong tay hắn.
Ninh Úc tự nhiên biết phải đưa bát canh này cho cung nhân kia, nhưng hắn ngược lại cũng muốn xem xem, trong này có huyền cơ gì.
Cung nhân hiện tại trong lòng cũng có chút bất an, canh này thật sự sẽ không có độc chứ? nhưng lại nghĩ tới công chúa là người con bệ hạ thương yêu nhất, làm sao có thể chứ như vậy cơ chứ? Thế là liền giữ vững tinh thần, ngửa đầu liền uống bát canh trong tay.
Nhưng chỉ nghe “Choáng” một tiếng! Bát canh trong tay cung nhân kia vỡ tan tành.
Nguyên nhân là do Ninh Tương Y trực tiếp dùng đũa đập nát bát canh kia khiến Ninh Kham không khỏi khẩn trương nhìn về phía nàng.
Ninh Tương Y khẽ cười cười, “Canh này đã lạnh, Không nên uống”
- ---------------------------