Vì sao nàng cảm thấy cái này có chút khác biệt. Ninh Úc trước đó nhiệt tình như muốn đem nàng hòa tan, còn bây giờ lại như muốn đem nàng nuốt vào bụng vậy.
Nàng thật sự cũng quá xui xẻo, rõ ràng lợi hại hơn hắn, lại bị hắn ép vào hoàn cảnh không thể phản kháng được. Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y hơi tức, cắn mạnh môi hắn một cái, xúc cảm mềm mại ẩm ướt. khiến nàng giật mình, cũng khiến cho Ninh Úc điên cuồng đột nhiên ngừng lại, ngây người nhìn nàng.
Đáy mắt hắn mơ màng, lóng lánh nên nước, khiến trái tim của Ninh Tương Y khẽ run lên.
“Nàng cắn ta?”
Nàng nói không nên lời, một câu này của hắn khiến lưng nàng run lên.
“Làm sao? Không được hả! Ta chính là cắn đệ đấy!” Ninh Tương Y nhìn ngang liếc dọc nói, “Miệng ta bị đệ hôn sưng vù rồi đây này.”
Thế nhưng một câu này của nàng lại khiến toàn thân Ninh Úc rạo rực lửa nóng, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng.
Đúng lúc này thái giám bên ngoài lại hối thúc một tiếng, Ninh Tương Y vội vàng đẩy hắn chạy ra ngoài.
Không khí bên ngoài tràn vào phổi, Ninh Tương Y cảm giác bản thân dường như được sống lại.
Mà đám cung nhân đứng ngoài nhìn nàng có chút kì quái, hai người này cãi nhau sao? Vì sao công chúa mặt lại đỏ bừng, lại có vẻ rất không vui?
Ninh Úc vẫn ngồi ở trong kiệu, chưa bước xuống.
Ninh Tương Y có chút sốt ruột, không biết Ninh Úc nghĩ gì, đứng im trước kiệu không nhúc nhích.
Mãi hồi lâu, rèm kiệu mới được xốc lên, hắn chầm chậm bước ra ngoài.
Khác với vẻ sốt ruột của Ninh Tương Y, Ninh Úc lại bình thường không có gì khác biệt, áo quần chỉnh tề, thần sắc lạnh lùng ung dung, chỉ là lúc liếc nhìn Ninh Tương Y, đáy mắt ẩn hiển ý cười..
“Hoàng tỷ, nàng quên đồ này.”
Ninh Úc đưa cái hộp trong tay ra, chính là đồ ban nãy Ninh Tương Y lôi ra, là một đồ vật rất quan trọng.
Ninh Tương Y cạn lời bởi cái tính vứt đồ bừa bãi của mình, nhưng đồ đang trong tay của Ninh Úc, mà nàng thì giống như hai chân bị đóng đinh, làm sao cũng không chịu tiến lên nhận lấy.
Mà Ninh Úc thì nhìn thấu tâm tư của nàng, vốn không muốn nàng khó xử nên liền chủ động tiến lên, đem hộp nhẹ nhàng đặt vào tay nàng.
Tay hắn thuận thế kéo lấy bàn tay của Ninh Tương Y, lúc hộp được đặt vào trong lòng bàn tay nàng, Ninh Tương Y có một cảm giác thật vi diệu… Nhưng hoàng đế vẫn đang đợi nàng, nàng không có thời gian suy nghĩ sâu xa.
“Đi thôi.”
Hắn thấp giọng nói, sợ nàng xấu hổ liền đi trước một bước. Cung nhân đi trước dẫn đường, Chiêu Dương Điện rộng lớn hiện ra ngay trước mắt.
Nội tâm Ninh Tương Y bình tĩnh trở lại, mang theo sự kiên định.
Còn một trận ác chiến phía sau! Nàng muốn thắng một cách đẹp mắt.
Lúc hoàng đế nghe thấy Ninh Tương Y đến, thần sắc hơi nghiêm, không tiếp tục để ý thái hậu đang khóc lóc ôi nữa, từ trong thư phòng đi thẳng ra chính điện. Lúc này trên điện còn có không ít đại thần đang chờ ông, hay là nói, đang chờ Ninh Tương Y.
Mẫu hậu ông càng lớn tuổi càng hồ đồ, Có lẽ suốt những năm qua đều yên sóng lặng gió, mới càng ngày bên càng làm càn không biết sợ là gì.
Chẳng nhẽ bà không suy nghĩ một chút, Ninh Tương Y là người như nào? Có thể đứng im để bà tùy ý chém giết hay sao?
Đứa nhỏ này, mười tuổi đã dám giết người trước mặt ông, huống chi chỉ là một quận chúa cỏn con danh bất chính, ngôn bất thuận. Huống hồ mẫu hậu ông tài nghệ không bằng ai, chỉ biết khóc lóc, động đến nàng thì chính là tìm đường chết.
Đến đại điện, thái hậu đi theo sau, hoàng đế cũng không thèm để ý.
Lúc này hắn ngồi ngay ngắn, có chút nóng lòng không kịp chờ đợi, không biết đứa nhỏ này bộ dáng trưởng thành như nào?
“Truyền—–Ninh Tương Y yết kiến!”
“Tề Vương cầu kiến—–”
Hai tiếng thông báo hoàn toàn khác biệt lại đồng thời vang lên, khiến rất nhiều người cảm thấy căng thẳng.
Bên trong đại điện uy nghiêm không chỉ có Hoàng đế, thái hậu mà còn có hơn mười vị đại thần, bọn hắn đều là người đến báo cáo tình hình của Ninh Tương Y rồi bị giữ lại trong cung, lúc này đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cửa chính, về Nàng đến rồi!
Hai người toàn thân phát ánh hào quang cùng nhau bước vào, một nam một nữ, rõ ràng ở giữa có khoảng cách nhưng lại vẫn khiến người khác có cảm giác rất thân mật không hề xa cách.
Ở gần…
Ninh Kham híp mắt nhìn, bởi vì phản quang, nên không thấy rõ khuôn mặt của Ninh Tương Y, chỉ cảm giác cả người nàng như đang phát sáng, mãi đến gần, ông mới nhìn rõ dung nhan của Ninh Tương Y.
Giống! Thật sự là rất giống!
Ninh Kham nhìn thấy nàng, liền như thấy Tuyết Phi năm đó! Chỉ là trong mắt của Tuyết Liên không có sự bình tĩnh thong dong như này mà lại yếu đuối mềm mại như nước, phong thái nhẹ nhàng như gió, nàng, thật sự là con gái của Tuyết Liên sao?
“Dân nữ, nhi thần, tham kiến bệ hạ!”
Thấy hai người hành lễ, Ninh Kham mới lấy lại tinh thần, ông vừa định mở miệng, thái hậu ngồi bên cạnh đã đập bàn một cái.
“Người đâu! Còn không đem ả tiện nhân này lôi xuống!”
“Trẫm xem kẻ nào dám!” Ninh Kham cơ hồ vô thức bật thốt lên câu này, Thái hậu sững sờ, một mặt khó tin quay sang nhìn ông, Ninh Tương Y giết hại hoàng thân, bà ta xử lý ả tiện chủng này có gì là sai? Con trai hiếu thuận với bà ta nhiều năm như vậy, mà lại vì nàng ta mà chống đối lại bà?
Hoàng đế đột nhiên nổi giận không ai dám nhúc nhích, ông nhìn thái hậu có chút đau đầu, nhỏ giọng nói, “Trên đại điện, nữ nhân không được tham gia vào chính sự.”
Thái hậu cười khẩy, “Hiện tại đang thảo luận chính sự sao?”
Ninh Kham trực tiếp nói, “Phải”
Ông nhìn Ninh Tương Y, sau khi hành lễ xong, lúc này nàng thẳng tắp đứng ở chỗ đó, mỉm cười nhìn ông, không hề sợ hãi chút nào.
“Chuyện của Ninh Tương Y, là chính sự.”
Ông nói vậy thái hậu cũng không tiện nói thêm gì, lúc này không giống như vừa nãy ở trong thư phòng, trước mặt còn có nhiều đại thần như vậy, bà phải giữ thể diện cho hoàng đế.
Ninh Tương Y hướng về Thái Hậu, cung kính thi lễ một cái.
“Trước khi thảo luận chính sự, ta ngược lại muốn hỏi thái hậu nương nương một chút…” Nàng nhìn thái hậu, khí thế bất khuất, cười cười hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “Người vừa mới gọi ta là tiện chủng? Dù ta không còn là công chúa, nhưng cũng vẫn là con của bệ hạ, người, là đang nhục mạ bệ hạ sao?”
Thái hậu vốn đang vừa tức vừa thương tâm, bị Ninh Tương Y nói, suýt chút nữa đã từ trên ghế bật dậy!
Nhưng ở đây nhiều người như vậy, bà ta không thể đem chuyện năm đó nói ra được. Nhìn sắc mặt hoàng đế trầm xuống, bà ta chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức này xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi nghe lầm rồi! Ta không có nói như vậy!”
Dứt lời, liền ngậm chặt miệng, không nói thêm bất kì câu nào nữa.
Bà ta không tin, Ninh Tương Y miệng lưỡi giảo hoạt thì sao? Nàng ta giết quận chúa chính là tội chết, Ninh Úc tự tiện điều binh cũng là tội chết, bà ta không tin, hoàng đế lại bất công, có thể đổi trắng thay đen!
Thế là bà ta ra hiệu cho người phía dưới, lập tức có người đứng ra, lớn tiếng nố, “Bệ hạ! Thần có tấu!”
Ninh Kham liếc Ninh Tương Y, “Nói!”
Người kia là người của Hình bộ, nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Ninh Tương Y mười phần sắc lạnh.
“Thần có ba cáo!”
Ninh Kham ra hiệu hắn cứ nói thẳng không cần ngại.
“Một, thần muốn cáo trạng tội của dân Ninh Tương Y, chuyên dùng thuốc nổ, nhiễu loạn trật tự kinh thành!”
Đây chính là sự việc xảy ra lúc sang lan truyền khắp các đường to hẻm nhỏ.
“Hai, cáo Ninh Tương Y giết chết hoàng thân thiệu Khánh quận chúa!”
“Ba, cáo Tề Vương lộng quyền, tự ý. điều động cầm quân!”
Hắn sau khi nói to rõ hướng hoàng đế cúi đầu, “Xin bệ hạ nghiêm trị!”
- ---------------------------